Thập Lý Phương Phi

Chương 26: Trừng Phạt Nghiêm Khắc

Trước Sau
Sau khi An Như Hứa được Chu Chấn Yên đưa đến Y đường, Giang Ly Thanh mới chậm rãi đi về sân viện của mình.

Linh lực do Gia Quả đưa vào bụng nàng đã cạn kiệt trong trận chiến với Triệu Khả Hân, nàng đi được vài bước thì người đầy mồ hôi. Sau khi vào phòng, vô cùng mệt mỏi ngã xuống giường, ngủ ngay lập tức.

Nàng chìm vào giấc ngủ sâu mà không hề biết rằng việc Triệu Khả Hân đâm An Như Hứa đã gây chấn động khắp Côn Lôn.

Bởi vì giới luật nghiêm ngặt ở Côn Lôn nên sẽ không bao giờ có trường hợp huynh đệ tương tàn chém giết lẫn nhau. Vì vậy, việc Triệu Khả Hân tấn công Giang Ly Thanh, nhưng cuối cùng lại gây thương tích nghiệm trọng cho An Như Hứa, là việc hoàn toàn không thể chấp nhận được tại Côn Lôn và sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Triệu Khả Hân đã khóc đến sưng cả mắt, nhưng có thạch ảnh của An Như Hứa làm chứng, cô không thể tranh cãi gì nữa. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đều được phản chiếu rõ nét trong thạch ảnh.

Bởi vì Tần chưởng môn đang bế quan, Vệ Khinh Lam là đệ tử thân truyền duy nhất của ông ta, đồng thời được tất cả trưởng lão công nhận là người cầm lái tương lai của Côn Lôn sau Tần Phong Hành, nên sau khi Tần Phong Hành bế quan, ông đã giao lại nhiệm vụ cho hắn, hắn đương nhiên phải tạm thời tiếp quản trọng trách của môn phái.

Đó là lý do tại sao khi Giang Ly Thanh vô tình xông vào cấm địa, hắn chỉ cần nói một câu hờ hững cũng đủ khiến cho Tề Bách Thành dễ dàng buông tha Giang Ly Thanh.

Nếu xảy ra chuyện lớn như giết đồng môn trong môn phái, phải báo cho hắn là điều đương nhiên.

Vì vậy, Chu Chấn Yên, Mặc Như Yên, Kim Vương Châu tranh cãi một hồi, không đạt được kết quả, Chu Chấn Yên kéo cả hai người tìm đến trước mặt Vệ Khinh Lam.

Vệ Khinh Lam nhìn thạch ảnh, ánh mắt rơi vào Kim Vương Châu: “Kim sư thúc nghĩ thế nào?"

Kim Vương Châu tự nhiên muốn bảo vệ đệ tử của mình, lập tức nói: “Triệu Khả Hân quả thực có lỗi, nhưng hình phạt một trăm roi Chu sư đệ nói, thật sự quá nặng.”



Chu Chấn Yên lập tức phản bác: “Nặng sao? Kim sư tỷ, Triệu Khả Hân đã đả thương An Như Hứa, Cố sư huynh hiện đã ra ngoài, không có ở trong môn phái. Nếu huynh ấy ở trong môn phái, biết đồ đệ của hắn bị một kiếm đâm trúng, chỉ cách tim một tấc, thương thế rất nặng. Ngươi nghĩ hắn sẽ làm gì? Liệu hắn có trả lại một nhát kiếm cho Triệu Khả Hân không? Ngươi nên biết, An Như Hứa đã được nuông chiều đến mức dám ăn cả những thứ nguy hiểm nhất, huynh ấy bảo vệ đệ tử không kém gì Thanh Hư Ngọc chưởng môn. Bây giờ huynh ấy không ở đây, nếu huynh ấy ở đây, ngươi còn cảm thấy hình phạt này là quá nặng sao?”

Kim Vương Châu khựng lại.

Chu Chấn Yên nói thêm: “Còn nữa, ngươi cũng nên cảm thấy may mắn khi đệ tử của ngươi làm tổn thương An Như Hứa chứ không phải Giang Ly Thanh. Ngươi cũng nhìn thấy điều này, không thể trách Giang Ly Thanh. Đệ tử của ngươi chủ động tìm phiền toái, mắng Thanh Hư tu luyện yêu pháp, ai mà không tức giận? Nếu chuyện này lọt vào tai Thanh Hư Ngọc chưởng môn, ngươi cho rằng Ngọc chưởng môn sẽ bỏ qua sao? Côn Lôn và Thanh Hư đã có mối quan hệ thân thiết hàng vạn năm qua, Ngọc chưởng môn gửi đệ tử đến Côn Lôn là để học hỏi, không phải để người khác được phép bắt nạt.”

Kim Vương Châu nhất thời không thể phản bác, nhưng vẫn muốn tranh đấu cho đệ tử của mình được giảm nhẹ hình phạt: “Nhưng trăm roi quá nặng, Triệu Khả Hân không thể chịu đựng được. Sau nửa tháng, Kỳ Sơn bí cảnh sắp mở ra, mọi người từ Trúc Cơ trở xuống đều có thể lên đường thử vận may, nếu bị đánh, nàng sẽ không thể đi.”

Chu Chấn Yên không đồng ý: “Nàng quả thực sẽ nằm liệt giường vì không chịu nổi đòn roi, nhưng có ngươi làm chủ, có gia tộc chống lưng dưới chân núi, lại có vô số thần dược, nhiều nhất là nằm nửa tháng, nàng vẫn có thể bắt kịp được bí cảnh Kỳ Sơn. Ngược lại, nếu ngươi không thể trừng phạt nàng thật nặng để làm gương cho người khác, ngươi có muốn mọi người bắt chước nàng không? Chỉ vì yêu mà nói lời càn rỡ, làm tổn hại đến hòa khí của hai môn phái Côn Lôn và Thanh Hư, coi thường giới luật của giáo phái, tàn nhẫn giết chết đồng môn, nếu những hành vi xấu xa này không bị trừng phạt nghiêm khắc, làm sao mọi người có thể tuân theo?”

Kim Vương Châu nghẹn ngào.

Vệ Khinh Lam nhìn thấy Kim Vương Châu bị Chu Chấn Yên làm cho không thốt nên lời, quay sang hỏi Mặc Như Yên đang im lặng: “Mặc sư thúc nghĩ sao?”

Mặc Như Yên và Kim Vương Châu khác nhau, mặc dù đều là nữ nhân, nhưng cô lạnh lùng và nghiêm khắc hơn nhiều so với Kim Vương Châu, người thường mang nụ cười trên mặt. Cô là người phụ trách Chấp Sự Điện, luôn luôn công bằng và không vị tha nhất, cô nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Ta đồng ý với Chu sư đệ, một trăm roi mặc dù là hình phạt rất nghiêm khắc, nhưng hành vi của Triệu Khả Hân rất tệ, cần phải trừng phạt thật nặng.”

Vệ Khinh Lam gật đầu và quay sang Kim Vương Châu: “Kim sư thúc, quyết định như vậy!”

Hắn đã nói như vậy, ba người đều nghiêm túc đồng ý. Đương nhiên, Kim Vương Châu không thể tiếp tục biện hộ cho Triệu Khả Hân, chỉ có thể gật đầu nói: “Theo ý Vệ Khinh Lam.”

Chu Chấn Yên nói: “Triệu Khả Hân hành vi không tốt, hẳn nên thông báo toàn giáo phái, để cảnh cáo tất cả đệ tử.” Nói xong, lại bổ sung thêm: “Hãy để Giang Ly Thanh và An Như Hứa thấy ở Côn Lôn, giới luật rất nghiêm khắc, đệ tử làm sai thì phải bị trừng phạt, làm sao có thể coi đó là trò trẻ con?”

Kim Vương Châu vốn định mở miệng phản đối, nhưng sau khi nghe được nửa câu sau, lại nuốt xuống lời phản đối.



Vệ Khinh Lam gật đầu: “Như Chu thúc đã nói, Mặc sư thúc sẽ thực hiện theo quy tắc của môn phái.”

Mặc Như Yên gật đầu, đứng dậy bước ra ngoài, sau khi đi được hai bước, cô nhớ ra điều gì đó lại dừng lại, nói với Chu Chấn Yên và Kim Vương Châu: "Các ngươi đi trước đi, ta có vài lời muốn nói riêng với Vệ Khinh Lam.”

Chu Chấn Yên lập tức nói: “Ta không đi, Mặc sư tỷ, ta cũng có chuyện muốn nói riêng với Vệ Khinh Lam.”

“Vậy ngươi đi ra ngoài xếp hàng, đợi ta nói xong.” Mặc Như Yên xua tay.

Chu Chấn Yên nghẹn ngào, không còn cách nào khác đành phải đi ra ngoài.

Kim Vương Châu không còn gì để nói với Vệ Khinh Lam, cô nghĩ đến việc nhân cơ hội quay lại đưa cho Triệu Khả Hân một viên thuốc Bảo Nguyên Đan. Mặc dù cô có hai đệ tử thân truyền, nhưng người cô yêu quý nhất vẫn là Triệu Khả Hân, cô cũng có chút quan hệ cũ với gia tộc dưới chân núi, cho nên cô càng phải chăm sóc nàng nhiều hơn. Cô cũng không nghĩ rằng Triệu Khả Hân lại đánh mất lý trí vì An Như Hứa, cố tình khiêu khích Giang Ly Thanh. Dù rất tức giận nhưng cô không thể phớt lờ nàng.

Cửa phòng đóng lại, Mặc Như Yên dựng lên một kết giới để đảm bảo không ai có thể nghe thấy hai người họ nói gì. Sau đó cô nói với Vệ Khinh Lam: “Khinh Lam, Huyền Thiên Cảnh mấy ngày nay rung chuyển dữ dội, chưởng môn lại bế quan, ngươi có biết nguyên nhân không? Ta không thể đoán ra được, trong lòng không yên tâm.”

Vệ Khinh Lam gật đầu: "Mặc sư thúc, người yên tâm. Ta đã giết chết hai con yêu xà trốn thoát khỏi Tháp trấn yêu, ném chúng trở lại trấn ma tháp, treo lên xà nhà như một lời cảnh cáo. Tất cả yêu quái trong tháp đều sợ hãi, khiến cho Huyền Thiên cảnh bị tác động bởi yêu khí, dẫn đến rung chuyển mạnh mẽ. Một vài ngày nữa sẽ yên bình lại.

Cô thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”

Cô gỡ bỏ kết giới và bước ra ngoài.

*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com” để đọc truyện đầy đủ nhé mọi người. (ghép các từ trong ngoặc kép lại nhé mọi người)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau