Chương 36: Ta là thanh tước
[ Người người đều nói Thánh chủ của thê sgiới này là người đẹp nhất, kỳ thực nương ta mới là người đẹp nhất!]
Khi mới vào Hư Hoa chi cung, người thứ nhất gặp đựoc – nam hài kia đang hiện lên trong đầu Cố Thính Ngữ.
[… Không ai quen thuộc với hắn hơn ta…]
Khi Cố Thính Ngữ hỏi han thiếu phụ kia, nàng đã nói vậy với hắn.
[Ngài đã hơn mười năm không xuất hiẹn trên Thánh điện, không ai biết ngài đi nơi nào…]
Ngay vừa rồi, tên hộ vệ sau cùng dường như đã biết đựoc hành tung của Thánh chủ.
…
Thê nhưng, cái hài tử mà hắn gặp lúc ban đầu kia chỉ có hình dáng vừa vặn của một đứa bé mười tuổi
“Ngươi đến tột cùng là ai?”
Cố Thính ngữ nhìn “Thiếu phụ” đã bỏ đi dáng vẻ cũ, khí chất thanh lệ động nhân vượt xa vẻ nhiếp nhân tâm phách trong trang phục nữ
Trước mắt mình chính là dung mạo tinh xảo hoàn hảo của nữ nhân, nhưng người đang ôm ấp hắn, thực tế lại là một nam nhân
Y nhìn Cố Thính Ngữ thật sâu, trong sóng mắt lưu chuyển mang theo nhu tình như nước
“Ta là Thanh Tước.”Namnhân tận lực đè thấp thanh âm trở nên mềm mại trầm thấp
—————————-
ChuTước, còn gọi là Phương Hoàng, là vật cưỡi của Chính thần – là Thánh điểu bất tử.ChuTước sinh ra là lúc tinh hoa của thiên địa tập hợp, toàn thân toả ra vầng sáng màu vàng, nguyên khí khi cạn thì sẽ chết, sau đó lại có thể sống lại từ trong tro tàn.
Nhưng rất ít người biết đựơc, Chu Tước còn có một huynh đệ song sinh Thanh Tước, Thanh Tước không giống như Chú Tước hoa lệ lóng lánh, tương phản từ lúc sinh ra toàn thân đen thui tanh hôi, nhìn không ra là loại chim gì.
Thanh Tước, nhìn qua phảng phất giống như một con công bị đốt trụi lông
Tại trên điện thần, vô số những dị thú quý hiếm đựoc Thần quan tâm cho hoá thành hình người, duy độc chỉ có Thanh Tước chốn ở một nơi bí mật gần đó nhìn, nó sợ bị phát hiện, sợ bị người chú ý, hào quang chói mắt của Chu Tước đâm thật sâu vào trong lòng nó, tại một khắc đó, sinh mệnh của nó dường như ngừng lại giữa những tiếng động nhốn nháo trong cung đình hoa lệ này
Nhìn bọn họ, nghe bọn họ, nhưng không lại gần bọn họ.
Cái loại tư vị đứng trên ngàn người đựoc người người ngưỡng mộ… đến tột cùng là có cảm giác gì?
Không lâu sau, ngay khi ánh sáng cực đại củaChuTước đưa tới vô số ánh mắt cực kì hâm mộ thì, Thanh Tước bị chúng thần trục xuất. Chúng thần cho rằng một vật xấu xí không nhìn ra loại chim gì không nên đứng trong cung điện thần thánh này.
Thanh Tước từ trong một mảnh băng lãnh tỉnh lại, nơi nó rơi xuống là một thành trấn nhỏ cũ nát cằn cỗi. Người trên trấn từ già tới trẻ, cuồn cuộn độ nhật, chết lặng cùng xấu xí đều ở đây và cũng rất cô đơn, như chính bản thân nó.
tại sâu trong ngõ nhỏ âm u ẩm ướt, không một ai chú ý tới con chim công đen kịt đang chậm rãi chết đi. Thanh Tước cảm thấy độ ấm trên thân thể nó đang từng chút từng chút một biến mất, trong hỗn độn một tia ánh vàng hung hăng đâm vào tâm nó. Nó hảo muốn sống… hảo muốn phát sáng giống nhưChuTước…
Thanh Tứớc không nghĩ tới, nỗi cô đơn không cam lòng như vậy, khát vọng trong nội tâm như vậy lại có thể gọi ra Nguyên Ác. Nó mơ hồ nhớ kỹ nam nhân từ chỗ u ám đi ra hỏi nó có muốn có một dung nhan vô thượng không, điều kiện duy nhất chính là phản bội thần giới, tuyên thệ trọn đời phục vụ hắn.
Thanh tước nói một câu: Ta vốn không thuộc về Thần giới, vì sao phải phản bội?
Sau khi trở thành phụ tá của Nguyên Ác, Thanh Tước rốt cục cũng hoá thành hình người. Đôi cánh chim cháy đen biến mất, Thanh Tước như sống lại từ trên mặt đất đứng lên, mái tóc dài màu vàng bay ở trước người, đôi mắt màu xanh phảng phất như có thể nhận biết mọi kiếp phù du ấm lạnh.
Thanh Tước sỡ hữu một vẻ đẹp mị hoặc, những người nhìn qua y đều tình nguyện đem tất cả dâng lên.
Y mang theo mọi người trong trấn cùng nhau tiến vào kết giới củaThậpNhị cung.
Y cho bọn họ gương mặt đẹp, cho bọn họ tài phú
Bọn họ cần Thanh Tước, mà Thanh Tước… Cũng cần bọn họ
tất cả những ngày tháng xa hoa này chạm rãi trôi qua cả ngàn năm
Thanh Tước đã không ly khai những hoa lệ vinh quang, y từ từ hấp thụ những sùng bái cùng ca ngợi của mọi người để sinh tồn
Được sùng bái, đựoc kính yêu cảm giác nguyên lai thật sự mê người.
Có vài thứ, khi chưa từng có đựoc, thì hy vọng nó đừng vượt xa chính mình quá.
Mà giả sử có một ngày chiếm đựoc rồi, lại chăm chú duy trì cái cảm giác đứng ở đỉnh này, sẽ nỗ lực để tiến tới một đại giới cao hơn trước.
Thanh Tước xinh đẹp dẫn tới người người điên cuồng, mà bản thân y cũng là như vậy.
Thẳng đến một ngày, y đứng trước gương phát hiện ra bản thân cùng với những thánh thú mỹ lệ trên thần điện thượng kia đều giống nhau…
Con ngươi mỹ lệ như vây, nhưng nhãn thần lại trống rỗng
Thanh Tước không khỏi hoang mang tự vấn bản thân
“Bỏ đi hoa lệ nghê sam, ta còn có thứ gì?”
Khi mới vào Hư Hoa chi cung, người thứ nhất gặp đựoc – nam hài kia đang hiện lên trong đầu Cố Thính Ngữ.
[… Không ai quen thuộc với hắn hơn ta…]
Khi Cố Thính Ngữ hỏi han thiếu phụ kia, nàng đã nói vậy với hắn.
[Ngài đã hơn mười năm không xuất hiẹn trên Thánh điện, không ai biết ngài đi nơi nào…]
Ngay vừa rồi, tên hộ vệ sau cùng dường như đã biết đựoc hành tung của Thánh chủ.
…
Thê nhưng, cái hài tử mà hắn gặp lúc ban đầu kia chỉ có hình dáng vừa vặn của một đứa bé mười tuổi
“Ngươi đến tột cùng là ai?”
Cố Thính ngữ nhìn “Thiếu phụ” đã bỏ đi dáng vẻ cũ, khí chất thanh lệ động nhân vượt xa vẻ nhiếp nhân tâm phách trong trang phục nữ
Trước mắt mình chính là dung mạo tinh xảo hoàn hảo của nữ nhân, nhưng người đang ôm ấp hắn, thực tế lại là một nam nhân
Y nhìn Cố Thính Ngữ thật sâu, trong sóng mắt lưu chuyển mang theo nhu tình như nước
“Ta là Thanh Tước.”Namnhân tận lực đè thấp thanh âm trở nên mềm mại trầm thấp
—————————-
ChuTước, còn gọi là Phương Hoàng, là vật cưỡi của Chính thần – là Thánh điểu bất tử.ChuTước sinh ra là lúc tinh hoa của thiên địa tập hợp, toàn thân toả ra vầng sáng màu vàng, nguyên khí khi cạn thì sẽ chết, sau đó lại có thể sống lại từ trong tro tàn.
Nhưng rất ít người biết đựơc, Chu Tước còn có một huynh đệ song sinh Thanh Tước, Thanh Tước không giống như Chú Tước hoa lệ lóng lánh, tương phản từ lúc sinh ra toàn thân đen thui tanh hôi, nhìn không ra là loại chim gì.
Thanh Tước, nhìn qua phảng phất giống như một con công bị đốt trụi lông
Tại trên điện thần, vô số những dị thú quý hiếm đựoc Thần quan tâm cho hoá thành hình người, duy độc chỉ có Thanh Tước chốn ở một nơi bí mật gần đó nhìn, nó sợ bị phát hiện, sợ bị người chú ý, hào quang chói mắt của Chu Tước đâm thật sâu vào trong lòng nó, tại một khắc đó, sinh mệnh của nó dường như ngừng lại giữa những tiếng động nhốn nháo trong cung đình hoa lệ này
Nhìn bọn họ, nghe bọn họ, nhưng không lại gần bọn họ.
Cái loại tư vị đứng trên ngàn người đựoc người người ngưỡng mộ… đến tột cùng là có cảm giác gì?
Không lâu sau, ngay khi ánh sáng cực đại củaChuTước đưa tới vô số ánh mắt cực kì hâm mộ thì, Thanh Tước bị chúng thần trục xuất. Chúng thần cho rằng một vật xấu xí không nhìn ra loại chim gì không nên đứng trong cung điện thần thánh này.
Thanh Tước từ trong một mảnh băng lãnh tỉnh lại, nơi nó rơi xuống là một thành trấn nhỏ cũ nát cằn cỗi. Người trên trấn từ già tới trẻ, cuồn cuộn độ nhật, chết lặng cùng xấu xí đều ở đây và cũng rất cô đơn, như chính bản thân nó.
tại sâu trong ngõ nhỏ âm u ẩm ướt, không một ai chú ý tới con chim công đen kịt đang chậm rãi chết đi. Thanh Tước cảm thấy độ ấm trên thân thể nó đang từng chút từng chút một biến mất, trong hỗn độn một tia ánh vàng hung hăng đâm vào tâm nó. Nó hảo muốn sống… hảo muốn phát sáng giống nhưChuTước…
Thanh Tứớc không nghĩ tới, nỗi cô đơn không cam lòng như vậy, khát vọng trong nội tâm như vậy lại có thể gọi ra Nguyên Ác. Nó mơ hồ nhớ kỹ nam nhân từ chỗ u ám đi ra hỏi nó có muốn có một dung nhan vô thượng không, điều kiện duy nhất chính là phản bội thần giới, tuyên thệ trọn đời phục vụ hắn.
Thanh tước nói một câu: Ta vốn không thuộc về Thần giới, vì sao phải phản bội?
Sau khi trở thành phụ tá của Nguyên Ác, Thanh Tước rốt cục cũng hoá thành hình người. Đôi cánh chim cháy đen biến mất, Thanh Tước như sống lại từ trên mặt đất đứng lên, mái tóc dài màu vàng bay ở trước người, đôi mắt màu xanh phảng phất như có thể nhận biết mọi kiếp phù du ấm lạnh.
Thanh Tước sỡ hữu một vẻ đẹp mị hoặc, những người nhìn qua y đều tình nguyện đem tất cả dâng lên.
Y mang theo mọi người trong trấn cùng nhau tiến vào kết giới củaThậpNhị cung.
Y cho bọn họ gương mặt đẹp, cho bọn họ tài phú
Bọn họ cần Thanh Tước, mà Thanh Tước… Cũng cần bọn họ
tất cả những ngày tháng xa hoa này chạm rãi trôi qua cả ngàn năm
Thanh Tước đã không ly khai những hoa lệ vinh quang, y từ từ hấp thụ những sùng bái cùng ca ngợi của mọi người để sinh tồn
Được sùng bái, đựoc kính yêu cảm giác nguyên lai thật sự mê người.
Có vài thứ, khi chưa từng có đựoc, thì hy vọng nó đừng vượt xa chính mình quá.
Mà giả sử có một ngày chiếm đựoc rồi, lại chăm chú duy trì cái cảm giác đứng ở đỉnh này, sẽ nỗ lực để tiến tới một đại giới cao hơn trước.
Thanh Tước xinh đẹp dẫn tới người người điên cuồng, mà bản thân y cũng là như vậy.
Thẳng đến một ngày, y đứng trước gương phát hiện ra bản thân cùng với những thánh thú mỹ lệ trên thần điện thượng kia đều giống nhau…
Con ngươi mỹ lệ như vây, nhưng nhãn thần lại trống rỗng
Thanh Tước không khỏi hoang mang tự vấn bản thân
“Bỏ đi hoa lệ nghê sam, ta còn có thứ gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất