Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 44: Hấp dẫn

Trước Sau
Ánh dương quang xuyên thấu qua song thuỷ tinh trút xuống dưới, Cố Thính Ngữ đã tỉnh. Hắn tựa ở đầu giường nhìn bầu trời xanh thẳm xa xa, tia sáng chiếu lên gương mặt hắn, vạo thành vầng hào quang vàng nhàn nhạt

“Không quan hệ… ta sẽ chờ ngươi… Ngươi không cần miễn cưỡng…” đột nhiên, lời nói nhẹ nhàng của Thanh Tước hiện lên trong đầu hắn, trong phòng không có ai khác, hắn trực tiếp đem gối đầu nện lên mặt.

Hắn nghĩ bản thân thực sự đã thua đến không còn mặt mũi. Cố Thính Ngữ tuy rằng lãnh tình, nhưng hắn rốt cuộc cũng là một nam nhân, phàm là nam nhân chống cự của họ trước mỹ sắc bạc nhược hệt như con chuột không thể chống cự lại pho mát. Ba mươi năm qua, hắn bởi vì năng lực trời cho mà không ngừng nghi hoặc phức tạp, điều này cũng khiến cho hắn đối với những người xung quanh thuỷ chung đều đeo cái mặt nạ lãnh đạm

Thế nhưng hiện tại, từ sau khi hắn tiến vào Thập Nhị cung, hắn nghĩ bản thân mình có một điểm lại một điểm cải biến

Cảm tình đối vói bọn họ, chân thực mà phức tạp.

Lúc này hắn nghe thấy vài tiếng cười khẽ, Thanh Tước chẳng biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, y nghiêng đầu, mặt mày ôn nhu khoé miệng hơi mỉm cười, mái tóc dài theo vai rơi xuống.

Cố Thính Ngữ hai tay cầm gối đầu, lẳng lặng nhìn thẳng Thanh Tước, bản thân như vậy thực sự là….

Rất ngốc đi.

Thanh tỉnh đi, Cố Thính Ngữ! Y là nam nhân, mà ngươi cũng là lão nam nhân hơn ba mươi tuổi rồi!

“Ngươi đang làm cái gì? Cái gối đầu này chọc tới ngươi sao?”

“KHông…” Vì Thanh Tước đột nhiên đi tới, Cố Thính Ngữ vô ý thức không nhìn vào mặt y.



Trong ánh mắt nhu hoà của Thanh tước cất giấu lo lắng cùng suy nghĩ, y cúi xuống bên người Cố Thính Ngữ hỏi “Chỗ đó… Còn thấy đau nhức sao?”

“đâu…” Cố Thính Ngữ không phản ứng lại, chỉ thấy Thanh tước đưa tay xuống dưới thắt lưng, chạm lên huyệt khẩu…

Oanh! Cố Thính Ngữ đỏ mặt tới tai một tay đẩy y ra “…. KHông có việc gì.”

“Ngươi xem rồi sao.”

“Bỏ đi…”

“Mặt ngươi sao đỏ như thế?”

Cố Thính Ngữ bị buộc đến chết sừng, rời vào đường cùng, hắn dùng gối đầu đánh về phía Thanh Tước, cả giận nói “Ai kêu gương mặt ngươi giống nữ nhân quá!”

Lời này vưà nói ra, khoé miệng Thanh Tước co quắp, y bỏ qua gối đầu bị hắn ném tới, hậu chi hậu giác Cố Thính Ngữ tức thì bị áp đảo dưới thân Thanh tước

“Ngươi làm gì?? A a …”

“Còn dám gọi ta là nữ nhân một lần nữa xem?” Thanh Tước thẹn quá hoá giận kềm trụ hai tay Cố Thính Ngữ, sau dó dùng tay còn lại cù thắt lưng Cố Thính Ngữ Căn cứ vào kinh nghiệp tập kích đêm khuya của y, thắt lưng hắn phi thường mẫn cảm

Quả nhiên, Cố Thính Ngữ bị cù giống như con mèo lớn phản ứng kịch liệt “A ha ha ha… Cút… A a a…”Thân thể bị áp chế, thế nào cũng tránh không nổi ngón tay linh xảo của Thanh Tước, chỉ chốc lát sau khi bị cơn “Cong ngứa” dằn vặt, hắn dã phải cầu xin tha thứ



“…được rồi… ha ha, ngươi không phải là nữ nhân … A…”

“Nói, ngươi nhất đinh quay về tìm ta.”

“Ha ha ha ha… Buông! Thanh Tươc!!”

Viền mắt của hắn phiếm hồng, cảm giác ngưa ngứa từ phần eo lan ra toàn thân, đến cả ngón chân đều rung lên…Không ngừng giãy dụa thắt lưng cùng mông, thế nhưng thân thể hắn thế nào cũng không đào thoát khỏi sự kềm chế của Thanh Tước

“Nói ngươi… Thích ta” Buông cái tay dằn vặt Cố Thính Ngữ ra, Thanh tước hàm trụ đôi môi hắn

Một lúc sau, khi y ly khai khỏi đôi môi hắn, tương liên giữa đôi môi của hai người, là một tia ngân tuyến thật dài. Y cúi đầu nhập vào cổ Cố Thính Ngữ, song chưởng chăm chú ôm chặt hắn, phảng phất như dùng hết khí lực của suốt đời ôm hắn.

“Thanh Tước…” Cố Thính Ngữ cảm thụ đựoc nhịp đập kịch liệt từ trái tim của Thanh tước, nam nhân có khuôn mặt tinh xảo này, y yếu đuối nhìn hắn, y lột xác tồn tại chỉ vì hắn, ôn nhu của y cũng chỉ cấp cho một mình hắn.

nếu như hắn còn tiếp tục không thừa nhận bản thân bị nam nhân này hấp dẫn, thì chính là tự lừa mình dối người rồi

“ta…” Thanh âm của Thanh tước lộ ra giọng mũi nồng đậm “Ta tuy rằng không muốn bức ngươi, nhưng ngươi… đừng để ta đợi lâu quá, đựoc chứ?”

Cố Thính Ngữ vừa muốn nói, lại nghe thấy  một tiếng trào phùng lạnh lùng

Huyễn Sinh sắc mặt không hờn giận tựa ở cánh cửa “Các ngươi muốn chờ tới lúc Nguyên Ác thức tỉnh sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau