Chương 49: Truy tìm vũ tộc
Bụng dưới nhanh chóng có cảm giác đau quặn… Sương mù dày đặc ben sườn núi đập vào mặt, cuồng phong bên tai như tiếng oan hồn thấp giọng rít gào, gió rét mãnh liẹt như lưỡi đao cắt vào da thịt Cố Thính Ngữ
Chợt loé lên trên vách núi là một loạt hình ảnh giống như phim nhựa, Cố Thính Ngữ nghe thấy trái tim bản thân đang kịch liệt nhảy lên, trong chớp mắt dường như xảy ra rất nhiều sự tình, nhưng hắn đã không còn thời gian quay đầu lại để tỉ mỉ tìm kiếm.
Sương gió trước mặt đâm tới làm hai mắt Cố Thính Ngữ đau nhức, hắn vô lực khép mắt lại.
Trên vách núi cỏ dại đá vun có ở khắp nơi, những con thú trượt chân rơi xuống đây chỉ còn lưu lại những xương sọ đáng sợ. Chúng nó vĩnh viễn phải ở lại đáy cốc này, tựa hồ như tiếng thét một lần nữa vang lên trong thâm cốc này. Theo hướng mà Cố Thính Ngữ rơi xuống chính là một khối cự thạch sắc bén đang chờ đợi, đúng lúc này, hai đạo thân ảnh không cùng phương hướng đồng thời bay nhanh tới…
“Không!!!”
——————
[ Ta muốn đem tất cả những gì trọng yếu khoá ở bên mình, cả đời cũng không buông tay]
“Tộc trưởng, ta muốn ngôi sao kia.”
“Đứa ngốc, chờ cánh của ngươi mọc đủ, ngươi có thể bay lên hái sao rồi.”
“Ân, chúng nó đều là của ta.” (lộ rõ lòng tham..)
“ha hả, nếu vậy, ngươi phải nhanh chóng luyện bay a.” Tộc trưởng sủng nịch cười nói
“Tộc trưởng… ta có chuyện này…” Lương Nguyệt nho nhỏ ngồi bên sườn núi, bỗng nhiên thấy bầu trời chiếu ra tàn quang màu đỏ như máu, chưa bao giờ thấy qua cảnh này khiến y ngơ ngác quên đi cả điều muốn nói.
“Tộc trưởng!!” Lương nguỵet theo tiếng gọi nhìn thấy một trưởng lão của Vũ tộc đang gấp gáp bay tới LàMộc Hoa.
Thấy màn trời huyết hồng sắc mặt cuả tộc trưởng đột biến, y nhìn Mộc Hoa hỏi “Phát sinh chuyện gì vậy?!”
Mộc Hoa vừa chạm đất đột nhiên trong tâm bất ổn mà ngã xuống, tộc trưởng ôm cổ Mộc Hoa lo lắng quát “Ngươi làm sao vậy!”
“Ngô… [Minh lệ] bị trộm,ChuTước nổi giận, bọn họ nói… Là do Vũ tộc làm.”
[Minh lệ] chính là mười hạt châu trong suốt do nước mắt của Chính thần trong thời thượng cổ hoá thành
Đang nói chuyện, đám mây huyết hồng xa vời cuồn cuộn lan tràn, Chu Tước bay lượn trên đám mây dấy lên biển lửa vạn trượng, oán khí cuồn cuộn cùng mùi khói bốc lên ngút trời.
đối mặt với thế tiến công như chẻ tre củaChuTước, lực lượng nhỏ bé của Vũ tộc tụ lại một chỗ, tạo thành một đạo tường thành màu đen bảo vệ lãnh địa của bọn họ
“Dát”tiếng rên rỉ thê lương quanh quẩn trong ngọn lửa cháy lớn, những chiếc lông chim màu đen bay tán loạn giữa trời đất, một nhóm lại một nhóm chiến sĩ Vũ tộc lần lượt táng thân trong biển lửa
“Mộc Hoa, ngươi đem tất cả bọn nhỏ trốn đi.” Tộc trưởng triển khai đôi cánh hắc sắc của mình tới cực đại, đáy mắt lưu động tới dị quang hồng sắc kia.
“Không!! Khái…” Lương Nguyệt bị khói đen đặc làm bị sặc, y liều mạng nắm tay tộc trưởng, cái trán kịch liệt lay động.
“Lương Nguyệt,” Giữa chiến trường đẫm máu, hoả quang chiếu sáng con ngươi thâm thuý của tộc trưởng, hắn ngồi xổm xuống nắm bả vai Lương Nguyệt nói “Nếu như ngươi có thể sống qua kiếp nạn này, chỉ mong ngươi sẽ hiểu được, có rất nhiều thứ trên đời này không phải bởi vì ngươi nhất định muốn có mà có thể có đựơc…”
“Tộc trưởng … Là ta…” Nước mắt bị chặn ở cuống họng, trong không khí tràn ngập vị đạo của tử thi bị thiêu cháy
“Được rồi.” Tộc trưởng cắt dứt lời y, bởi vì hiện tại có nói gì cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Tộc trưởng đứng lên nhìn Mộc Hoa, tuỵêt vọng mà thâm tình nhìn hắn
“Ta đi đây.”
Mộc Hoa cúi đầu túm lấy cánh tay đang kéo không tha tộc trưởng của Lương Nguyệt, rầu rĩ đáp một tiếng “đã biết.”
Khói bốc lên sau lưng, cấm thuật sắc bén như thiểm điện từ bốn phía quét tới
Mộc Hoa mang lũ trẻ bay tới vùng đất an toàn, hắn ôm Lương Nguyệt còn không chịu bay đi vào trong ngực, Lương Nguyệt cảm giác đựơc đôi tay của Mộc Hoa run lên, một chút dịch thể lạnh lẽo rơi xuống trên mặt y.
Bầu trời đỏ đậm không có mưa, này nhất định là lệ của Mộc Hoa.
Tất cả những chiến sĩ còn lại của Vũ tộc đang dùng thân thể yếu đuối của bọn họ chống lại thế tiến công củaChuTước, những tiếng kêu thảm thiết xé rách tâm can như mũi dao cắt vào trái tim Lương Nguyệt, gắt gao tựa vào lòng Mộc Hoa, y không rõ là ai đã ngã xuống… Là ai sắp sửa diệt vong, y chỉ biết sở dĩ ngày hôm nay Vũ tộc gặp phải tai ương ngập đầu này, tất cả đều là do một mình y gây ra.
Lửa lớn ở phía sau dữ dội dâng cao, một hoả cầu thật lớn đột nhiên nổ mạnh, toàn bộ sinh linh ở những chỗ mà cường quang này chiếu tới đều trở thành tro tàn.
Mộc Hoa cả người rung động, bỗng nhiên rơi thẳng xuống mặt đất. Hắn cật lực thở hổn hển nói với mọi người “Bay về phía trước đi, ở đó có một cái vực, các ngươi bay trốn xuống đó là an toàn rồi.”
Xa xaChutước đột phá vòng vây, trong ngọn lửa cháy mạnh chỉ còn sót lại vài điểm hắc sắc ít ỏi.
“Là lỗi của ta… Là lỗi của ta… Ta cho rằng những hạt châu này là ngôi sao rơi trên mặt đất…” Sác mặt tái nhợt, nước mắt Lương Nguỵet rơi như mưa “Trả lại cho hắn… ta trả lại cho hắn, cầu hắn để tộc trưởng quay về có được hay không?”
Mộc Hoa quỳ rạp trên mặt đất thấp giọng thở hổn hển, cố sắc lắc đầu “Quá muộn rồi, Lương Nguyệt… Ngươi…”
Y là Vũ tộc nhỏ tuổi nhất cũng là hài tử được sủng ái nhất, nếu như Lương Nguyệt nhìn trúng cái gì đó, y sẽ nghĩ mọi biện pháp để có đựoc thứ đó. Mộc Hoa đa từng rất thích cách cứng cỏi cùng chấp nhất của hài tử này, chỉ là hiện tại …(Ví dụ điển hình của chiều quá sinh hư)
“ta chỉ là nghĩ muốn chúng nó… Vì sao sau cùng lại như vậy…” Vô thố nhìn Mộc Hoa, nước mắt không ngừng rơi xuống khoé miệng Lương Nguyệt, một mùi vị xa lạ tiến vào đầu lưỡi của y, cái loại tư vị này lan tràn vào tận đáy lòng, chua chát tới đau nhức.
“…” Mộc Hoa miễn cưỡng chống đỡ thân thể đứng lên, đối với một tiểu hài tử cái gì cũng không hiểu hắn thực sự không đành lòng trách cứ, giương mắt nhìn Chu Tước đang từ từ tới gần, hắn nói “Lương Nguyệt, ta muốn đi giúp tộc trưởng…”
Lương Nguỵêt nâng len mười hạt châu, giơ lên trước mặt Mộc Hoa “Trả lại cho hắn! Những … này, ta từ bỏ…”
Mộc Hoa lắc đầu “Đã… KHông còn quan hệ nữa. Ngươi giữ lại đi, thế nhưng Lương Nguyệt, một ngày nào đó ngươi sẽ gặp thứ… so với những hạt châu này lại càng quý giá hơn.”
“Quý giá hơn cả sao ư?”
Dáng tươi cười nhu hoà của Mộc Hoa toả ra dưới màn trời huyết hồng
“được đồng sinh đồng tử với một kẻ khác trên thế giới, thì người đó còn quan trọng hơn cả bản than mình.” (nguyên văn câu này là “Trên thế giới hữu một loại kẻ khác sinh tử đi theo gì đó, có chút nhân trọng yếu đáo khả dĩ vượt lên trước chính” ta để như vậy nàng nào thấy không hợp lí thì bảo ta nhá)
[ Vũ tộc chúng ta, cả đời chỉ biết yêu một người…. Hài tử, ngươi sau này sẽ hiểu được…]
————————–
“Không!!!”
Quá muộn rồi, hai cánh tay vươn ra chỉ kịp chạm đến sợi tóc của Cố Thính Ngữ, Lương Nguyệt tận mắt nhìn thấy thân thể yếu đuối của Cố Thính Ngữ va mạnh vào cự thạch cứng rắn, cát bụi mù mịt… Y phảng phất nghe thấy cả thanh âm đầu khớp xương của hắn bị gãy…
Hắn nằm ở nơi đó, trán cùng mặt nhăn thành một đoàn, màu máu đỏ tươi chậm rãi từ dưới thân hắn tràn ra, ánh sáng tiên diễm như vậy phảng phất như một đoá hoa tuyệt mĩ đang thong thả nở rộ trên cự thạch
Tất cả yên lặng không một tiếng động.
Lưoơg Nguyệt hô hấp ngừng lại, Thu hồi đôi cánh chim màu đen thật lớn, y quỳ gối bên người Cố Thính Ngữ
Vì sao lại như vậy! Vì sao sau cùng tất cả đều như vậy!
“… ta chỉ nghĩ muốn hắn a…”
Mà lúc này, Huyễn Sinh đang đứng giữa không trung che miệng lại, cảm giác như trái tim của mình cũng muốn nứt ra rồi.
Y dự cảm thấy Cố Thính Ngữ gặp nguy hiểm thì, lại bị Quyết ngăn lại ở cửa kết giới.
Mặc dù đã xuất ra toàn bộ lực công kích nhưng cũng không vượt qua đựơc phòng ngự của Quyết, liều linh vọt ra, thế nhưng y vẫn chậm một bước.
Một Cố Thính Ngữ không hề tức giận đang gần trong gang tấc, thế nhưng y lại vô pháp tiến lên một bước để ôm hắn vào ngực.
… Bảo vệ hắn không đựoc.
Ngay từ đầu đã là như thế.
Từ ngực Cố Thính Ngữ phát ra một đạo bạch quang thánh khiết, năng lực trời ban đang nhanh chóng rời khỏi thân thể y… Ánh sáng bạch quang này bay lên không trung, sau đó biến mất không còn chút gì.
Trong hỗn độn Cố Thính Ngữ chỉ cảm thấy thân thể mình càng lúc càng nhẹ, còn có ảo giác đang bay bay. Năng lượng hấp thu trong cơ thể hắn hơn ba mươi năm nay hầu như đã không còn nữa… Cái này đúng hay không có ý nghĩa, tất cả đã kết thúc rồi.
Hắn gian nan mở mắt, cảm thụ được nhiệt độ một điểm lại một điểm mất đi, hắn thấy bản thân mình được bao bọc trong đôi cánh chim đen kịt mềm mại, giữa cơn gió lạnh buốt đang gào thét dưới đáy cốc, giống như một bài ca ai oán vang mãi không ngừng.
Giữcàng chặt, mất đi càng nhiều, Lương Nguyệt gắt gao ôm Cố Thính Ngữ, nhưng vẫn cảm giác đựoc sinh mệnh của hắn đang nhanh chóng trôi đi…
Lần đàu tiên nhìn thấy hắn, nghe thấy hắn gọi mình là “Thiên sứ”, đồng thời mỉm cười với mình, trái tim của Lương Nguyệt kỳ thực từ lúc đó đã dao động rồi.
Muốn cho hắn nhìn bản thân mình nhiều hơn,… Chỉ nhìn thấy bản thân mình thôi.
Tuổi nhỏ từng tuỳ hứng làm bậy, gây tai hoạ tày trời gián tiếp hại cả bộ tộc phải chịu diệt vong, tính cách của Lương Nguyệt vì vậy mà phát sinh biến đổi to lớn Y thường thường dựa vào sự ngược đãi mà tạm quên đi nỗi thống khổ của bản thân.
Có lúc dằn vặt người khác, càng nhiều, chính là dằn vặt bản thân mình.
“Hạt châu… KHông có vỡ ra nga…” Ánh sáng từ từ ảm đạm đi, Cố Thính Ngữ nghe thấy thanh âm yếu ớt của bản thân
“Im miệng!!”
“Ta… Thắng…”
“Đừng ngủ.”
“…”
“Van cầu ngươi đừng ngủ!!”
Nhưng mà, tất cả ánh sáng đã tắt rồi, Cố Thính Ngữ yên tĩnh nằm trong lòng Lương Nguyệt, không còn hô hấp nữa.
Im lặng hồi lâu, Lương Nguyệt ngây ngốc bất động đứng yên trên tảng đá
Y bỗng nhiên hiểu đựơc lời nói ngàn năm trước của Mộc Hoa “Được đồng sinh đồng tử với một kẻ khác trên thế giới, thì người đó còn quan trọng hơn cả bản thân mình.”
Nguyên lai… Chính là cảm giác như thế này a…
“Ba!” Một đạo ánh sáng màu lục ngăn trở hành động tự sát của Lương Nguyệt, Huyễn Sinh tựa trên thạch bích cực lực khăc chế tình tự của bản thân nói
“Ngươi có biết vì sao ngày trước chính thần lại chọn nhân loại làm thần sử không?”
Chợt loé lên trên vách núi là một loạt hình ảnh giống như phim nhựa, Cố Thính Ngữ nghe thấy trái tim bản thân đang kịch liệt nhảy lên, trong chớp mắt dường như xảy ra rất nhiều sự tình, nhưng hắn đã không còn thời gian quay đầu lại để tỉ mỉ tìm kiếm.
Sương gió trước mặt đâm tới làm hai mắt Cố Thính Ngữ đau nhức, hắn vô lực khép mắt lại.
Trên vách núi cỏ dại đá vun có ở khắp nơi, những con thú trượt chân rơi xuống đây chỉ còn lưu lại những xương sọ đáng sợ. Chúng nó vĩnh viễn phải ở lại đáy cốc này, tựa hồ như tiếng thét một lần nữa vang lên trong thâm cốc này. Theo hướng mà Cố Thính Ngữ rơi xuống chính là một khối cự thạch sắc bén đang chờ đợi, đúng lúc này, hai đạo thân ảnh không cùng phương hướng đồng thời bay nhanh tới…
“Không!!!”
——————
[ Ta muốn đem tất cả những gì trọng yếu khoá ở bên mình, cả đời cũng không buông tay]
“Tộc trưởng, ta muốn ngôi sao kia.”
“Đứa ngốc, chờ cánh của ngươi mọc đủ, ngươi có thể bay lên hái sao rồi.”
“Ân, chúng nó đều là của ta.” (lộ rõ lòng tham..)
“ha hả, nếu vậy, ngươi phải nhanh chóng luyện bay a.” Tộc trưởng sủng nịch cười nói
“Tộc trưởng… ta có chuyện này…” Lương Nguyệt nho nhỏ ngồi bên sườn núi, bỗng nhiên thấy bầu trời chiếu ra tàn quang màu đỏ như máu, chưa bao giờ thấy qua cảnh này khiến y ngơ ngác quên đi cả điều muốn nói.
“Tộc trưởng!!” Lương nguỵet theo tiếng gọi nhìn thấy một trưởng lão của Vũ tộc đang gấp gáp bay tới LàMộc Hoa.
Thấy màn trời huyết hồng sắc mặt cuả tộc trưởng đột biến, y nhìn Mộc Hoa hỏi “Phát sinh chuyện gì vậy?!”
Mộc Hoa vừa chạm đất đột nhiên trong tâm bất ổn mà ngã xuống, tộc trưởng ôm cổ Mộc Hoa lo lắng quát “Ngươi làm sao vậy!”
“Ngô… [Minh lệ] bị trộm,ChuTước nổi giận, bọn họ nói… Là do Vũ tộc làm.”
[Minh lệ] chính là mười hạt châu trong suốt do nước mắt của Chính thần trong thời thượng cổ hoá thành
Đang nói chuyện, đám mây huyết hồng xa vời cuồn cuộn lan tràn, Chu Tước bay lượn trên đám mây dấy lên biển lửa vạn trượng, oán khí cuồn cuộn cùng mùi khói bốc lên ngút trời.
đối mặt với thế tiến công như chẻ tre củaChuTước, lực lượng nhỏ bé của Vũ tộc tụ lại một chỗ, tạo thành một đạo tường thành màu đen bảo vệ lãnh địa của bọn họ
“Dát”tiếng rên rỉ thê lương quanh quẩn trong ngọn lửa cháy lớn, những chiếc lông chim màu đen bay tán loạn giữa trời đất, một nhóm lại một nhóm chiến sĩ Vũ tộc lần lượt táng thân trong biển lửa
“Mộc Hoa, ngươi đem tất cả bọn nhỏ trốn đi.” Tộc trưởng triển khai đôi cánh hắc sắc của mình tới cực đại, đáy mắt lưu động tới dị quang hồng sắc kia.
“Không!! Khái…” Lương Nguyệt bị khói đen đặc làm bị sặc, y liều mạng nắm tay tộc trưởng, cái trán kịch liệt lay động.
“Lương Nguyệt,” Giữa chiến trường đẫm máu, hoả quang chiếu sáng con ngươi thâm thuý của tộc trưởng, hắn ngồi xổm xuống nắm bả vai Lương Nguyệt nói “Nếu như ngươi có thể sống qua kiếp nạn này, chỉ mong ngươi sẽ hiểu được, có rất nhiều thứ trên đời này không phải bởi vì ngươi nhất định muốn có mà có thể có đựơc…”
“Tộc trưởng … Là ta…” Nước mắt bị chặn ở cuống họng, trong không khí tràn ngập vị đạo của tử thi bị thiêu cháy
“Được rồi.” Tộc trưởng cắt dứt lời y, bởi vì hiện tại có nói gì cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Tộc trưởng đứng lên nhìn Mộc Hoa, tuỵêt vọng mà thâm tình nhìn hắn
“Ta đi đây.”
Mộc Hoa cúi đầu túm lấy cánh tay đang kéo không tha tộc trưởng của Lương Nguyệt, rầu rĩ đáp một tiếng “đã biết.”
Khói bốc lên sau lưng, cấm thuật sắc bén như thiểm điện từ bốn phía quét tới
Mộc Hoa mang lũ trẻ bay tới vùng đất an toàn, hắn ôm Lương Nguyệt còn không chịu bay đi vào trong ngực, Lương Nguyệt cảm giác đựơc đôi tay của Mộc Hoa run lên, một chút dịch thể lạnh lẽo rơi xuống trên mặt y.
Bầu trời đỏ đậm không có mưa, này nhất định là lệ của Mộc Hoa.
Tất cả những chiến sĩ còn lại của Vũ tộc đang dùng thân thể yếu đuối của bọn họ chống lại thế tiến công củaChuTước, những tiếng kêu thảm thiết xé rách tâm can như mũi dao cắt vào trái tim Lương Nguyệt, gắt gao tựa vào lòng Mộc Hoa, y không rõ là ai đã ngã xuống… Là ai sắp sửa diệt vong, y chỉ biết sở dĩ ngày hôm nay Vũ tộc gặp phải tai ương ngập đầu này, tất cả đều là do một mình y gây ra.
Lửa lớn ở phía sau dữ dội dâng cao, một hoả cầu thật lớn đột nhiên nổ mạnh, toàn bộ sinh linh ở những chỗ mà cường quang này chiếu tới đều trở thành tro tàn.
Mộc Hoa cả người rung động, bỗng nhiên rơi thẳng xuống mặt đất. Hắn cật lực thở hổn hển nói với mọi người “Bay về phía trước đi, ở đó có một cái vực, các ngươi bay trốn xuống đó là an toàn rồi.”
Xa xaChutước đột phá vòng vây, trong ngọn lửa cháy mạnh chỉ còn sót lại vài điểm hắc sắc ít ỏi.
“Là lỗi của ta… Là lỗi của ta… Ta cho rằng những hạt châu này là ngôi sao rơi trên mặt đất…” Sác mặt tái nhợt, nước mắt Lương Nguỵet rơi như mưa “Trả lại cho hắn… ta trả lại cho hắn, cầu hắn để tộc trưởng quay về có được hay không?”
Mộc Hoa quỳ rạp trên mặt đất thấp giọng thở hổn hển, cố sắc lắc đầu “Quá muộn rồi, Lương Nguyệt… Ngươi…”
Y là Vũ tộc nhỏ tuổi nhất cũng là hài tử được sủng ái nhất, nếu như Lương Nguyệt nhìn trúng cái gì đó, y sẽ nghĩ mọi biện pháp để có đựoc thứ đó. Mộc Hoa đa từng rất thích cách cứng cỏi cùng chấp nhất của hài tử này, chỉ là hiện tại …(Ví dụ điển hình của chiều quá sinh hư)
“ta chỉ là nghĩ muốn chúng nó… Vì sao sau cùng lại như vậy…” Vô thố nhìn Mộc Hoa, nước mắt không ngừng rơi xuống khoé miệng Lương Nguyệt, một mùi vị xa lạ tiến vào đầu lưỡi của y, cái loại tư vị này lan tràn vào tận đáy lòng, chua chát tới đau nhức.
“…” Mộc Hoa miễn cưỡng chống đỡ thân thể đứng lên, đối với một tiểu hài tử cái gì cũng không hiểu hắn thực sự không đành lòng trách cứ, giương mắt nhìn Chu Tước đang từ từ tới gần, hắn nói “Lương Nguyệt, ta muốn đi giúp tộc trưởng…”
Lương Nguỵêt nâng len mười hạt châu, giơ lên trước mặt Mộc Hoa “Trả lại cho hắn! Những … này, ta từ bỏ…”
Mộc Hoa lắc đầu “Đã… KHông còn quan hệ nữa. Ngươi giữ lại đi, thế nhưng Lương Nguyệt, một ngày nào đó ngươi sẽ gặp thứ… so với những hạt châu này lại càng quý giá hơn.”
“Quý giá hơn cả sao ư?”
Dáng tươi cười nhu hoà của Mộc Hoa toả ra dưới màn trời huyết hồng
“được đồng sinh đồng tử với một kẻ khác trên thế giới, thì người đó còn quan trọng hơn cả bản than mình.” (nguyên văn câu này là “Trên thế giới hữu một loại kẻ khác sinh tử đi theo gì đó, có chút nhân trọng yếu đáo khả dĩ vượt lên trước chính” ta để như vậy nàng nào thấy không hợp lí thì bảo ta nhá)
[ Vũ tộc chúng ta, cả đời chỉ biết yêu một người…. Hài tử, ngươi sau này sẽ hiểu được…]
————————–
“Không!!!”
Quá muộn rồi, hai cánh tay vươn ra chỉ kịp chạm đến sợi tóc của Cố Thính Ngữ, Lương Nguyệt tận mắt nhìn thấy thân thể yếu đuối của Cố Thính Ngữ va mạnh vào cự thạch cứng rắn, cát bụi mù mịt… Y phảng phất nghe thấy cả thanh âm đầu khớp xương của hắn bị gãy…
Hắn nằm ở nơi đó, trán cùng mặt nhăn thành một đoàn, màu máu đỏ tươi chậm rãi từ dưới thân hắn tràn ra, ánh sáng tiên diễm như vậy phảng phất như một đoá hoa tuyệt mĩ đang thong thả nở rộ trên cự thạch
Tất cả yên lặng không một tiếng động.
Lưoơg Nguyệt hô hấp ngừng lại, Thu hồi đôi cánh chim màu đen thật lớn, y quỳ gối bên người Cố Thính Ngữ
Vì sao lại như vậy! Vì sao sau cùng tất cả đều như vậy!
“… ta chỉ nghĩ muốn hắn a…”
Mà lúc này, Huyễn Sinh đang đứng giữa không trung che miệng lại, cảm giác như trái tim của mình cũng muốn nứt ra rồi.
Y dự cảm thấy Cố Thính Ngữ gặp nguy hiểm thì, lại bị Quyết ngăn lại ở cửa kết giới.
Mặc dù đã xuất ra toàn bộ lực công kích nhưng cũng không vượt qua đựơc phòng ngự của Quyết, liều linh vọt ra, thế nhưng y vẫn chậm một bước.
Một Cố Thính Ngữ không hề tức giận đang gần trong gang tấc, thế nhưng y lại vô pháp tiến lên một bước để ôm hắn vào ngực.
… Bảo vệ hắn không đựoc.
Ngay từ đầu đã là như thế.
Từ ngực Cố Thính Ngữ phát ra một đạo bạch quang thánh khiết, năng lực trời ban đang nhanh chóng rời khỏi thân thể y… Ánh sáng bạch quang này bay lên không trung, sau đó biến mất không còn chút gì.
Trong hỗn độn Cố Thính Ngữ chỉ cảm thấy thân thể mình càng lúc càng nhẹ, còn có ảo giác đang bay bay. Năng lượng hấp thu trong cơ thể hắn hơn ba mươi năm nay hầu như đã không còn nữa… Cái này đúng hay không có ý nghĩa, tất cả đã kết thúc rồi.
Hắn gian nan mở mắt, cảm thụ được nhiệt độ một điểm lại một điểm mất đi, hắn thấy bản thân mình được bao bọc trong đôi cánh chim đen kịt mềm mại, giữa cơn gió lạnh buốt đang gào thét dưới đáy cốc, giống như một bài ca ai oán vang mãi không ngừng.
Giữcàng chặt, mất đi càng nhiều, Lương Nguyệt gắt gao ôm Cố Thính Ngữ, nhưng vẫn cảm giác đựoc sinh mệnh của hắn đang nhanh chóng trôi đi…
Lần đàu tiên nhìn thấy hắn, nghe thấy hắn gọi mình là “Thiên sứ”, đồng thời mỉm cười với mình, trái tim của Lương Nguyệt kỳ thực từ lúc đó đã dao động rồi.
Muốn cho hắn nhìn bản thân mình nhiều hơn,… Chỉ nhìn thấy bản thân mình thôi.
Tuổi nhỏ từng tuỳ hứng làm bậy, gây tai hoạ tày trời gián tiếp hại cả bộ tộc phải chịu diệt vong, tính cách của Lương Nguyệt vì vậy mà phát sinh biến đổi to lớn Y thường thường dựa vào sự ngược đãi mà tạm quên đi nỗi thống khổ của bản thân.
Có lúc dằn vặt người khác, càng nhiều, chính là dằn vặt bản thân mình.
“Hạt châu… KHông có vỡ ra nga…” Ánh sáng từ từ ảm đạm đi, Cố Thính Ngữ nghe thấy thanh âm yếu ớt của bản thân
“Im miệng!!”
“Ta… Thắng…”
“Đừng ngủ.”
“…”
“Van cầu ngươi đừng ngủ!!”
Nhưng mà, tất cả ánh sáng đã tắt rồi, Cố Thính Ngữ yên tĩnh nằm trong lòng Lương Nguyệt, không còn hô hấp nữa.
Im lặng hồi lâu, Lương Nguyệt ngây ngốc bất động đứng yên trên tảng đá
Y bỗng nhiên hiểu đựơc lời nói ngàn năm trước của Mộc Hoa “Được đồng sinh đồng tử với một kẻ khác trên thế giới, thì người đó còn quan trọng hơn cả bản thân mình.”
Nguyên lai… Chính là cảm giác như thế này a…
“Ba!” Một đạo ánh sáng màu lục ngăn trở hành động tự sát của Lương Nguyệt, Huyễn Sinh tựa trên thạch bích cực lực khăc chế tình tự của bản thân nói
“Ngươi có biết vì sao ngày trước chính thần lại chọn nhân loại làm thần sử không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất