Chương 79: Thiên diện đồng ảnh (đồng ảnh ngàn mặt)
“… Cố Thính Ngữ!!!!”
Tiếng kêu gào thê lương vang vọng khắp trong khu rừng rậm.
“Tại sao có thể như vậy?!” Hai tay run rẩy bịt lại vết thương bị xé rách, Trọc Âm chưa bao giờ sợ hãi như vậy “Đều sửng sốt ở đó làm gì!??… Nhanh!! Nhanh a!!”
Thế nhưng
Phải làm như thế nào đây?
Bọn họ đều không am hiểu trị liệu, mà Cố Thính Ngữ lúc này lại mất máu càng ngày càng nhiều, khí tức của hắn cung dần dần yếu ớt
Vành mắt Niệm Hành đỏ lên ngơ ngác đứng một bên, môi bị cắn tới xuất huyết.
Đột nhiên, dòng suối nhỏ đối diện bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa mạnh mẽ quỷ dị, khí tức kia tuy không có bất cứ một tia sát khí nào, nhưng ngực ba người lúc này bỗng dưng đau nhức, cảm giác hư nhuyễn vô lực nhanh chóng lan khắp toàn thân.
Lẽ nào…
Lại có kẻ địch mới xuất hiện?! Vào lúc này??
Trọc Âm ôm chặt Cố Thính Ngữ, Thanh Tước và Niệm Hành che chắn trước mặt bọn họ.
Ngọn lửa huyết hồng càng ngày càng lớn, ngọn lửa không hề thiêu đốt bọn họ, nhưng Niệm Hành đã không trụ được mềm nhũn ngã xuống mặt đất
Sức mạnh quỷ dị như vậy, như thể tất cả sức mạnh trong thân thể đều bị ánh lửa đáng sợ đó hấp thu.
Rốt cục, khi ngọn lửa tắt, xuất hiện ở giữa của ngọn lửa, dĩ nhiên lại là Thiên Luật.
“Thiên Luật??” Thanh Tước ngây người “Như thế nào lại là ngươi?”
Niệm Hành ngã trên mặt đất cực độ vui mừng nói “… Nhanh, Tiểu Ngữ bị thương, ngươi nhanh một chút cứu hắn…”
Thiên Luật cười mà không nói, y chậm rãi bước qua dòng suối nhỏ, nước suối đụng tới thân thể y đều phát sinh tiếng “xèo xèo” của hơi nước.
Không thích hợp… Nhưng lại không thể nói ra không thích hợp ở điểm nào…
Trọc Âm càng ôm chặt Cố Thính Ngữ “Thiên Luật… Cầm của ngươi đâu?”
Mi mắt Thiên Luật nhướn lên rồi hạ xuống “Ân… Cảm giác được Tiểu Ngữ có nguy hiểm, ta vội chạy tới. Cầm bỏ tại chỗ Bạch Chi Ngao rồi.”
Trọc Âm nhìn mái tóc dài màu bạc trước mắt cùng khuôn mặt thanh tú của Thiên Luật, tổng nghĩ dáng vẻ của y lúc này cùng với tiếp xúc lúc trước có cảm giác không giống nhau…
Ánh mắt?
Ánh mắt của Thiên Luật quá mức bình tĩnh, nếu như Thiên Luật thấy Cố Thính Ngữ bị thương hôn mê, như thế nào lại có thể toát ra thần tình việc không liên quan tới mình?! Còn nữa, nếu Thiên Luật tới là vì cứu Cố Thính Ngữ, như vậy thế nào lại có khả năng để Khóa Huyền Cầm rơi vào tay kẻ khác?!
Thiên Luật nở nụ cười nhàn nhạt, khuôn mặt trong ánh lửa dị thường không rõ, y nhẹ nhàng nói “Đưa Cố Thính Ngữ, cho ta.”
Trọc Âm vô ý thức muốn lui về sau, nhưng y lại phát hiện ra lòng bàn chân phảng phất như bị giữ chặt lại không thể nhúc nhích.
“Đưa cho ta nha.” Thiên Luật cười đến vô hại “Hinh như vết thương của hắn có vẻ rất sâu… Nếu để lâu nữa sẽ không cứu kịp đâu.”
Một bầu không khí bất an mà quỷ dị tràn ngập, Thanh Tước một mực yên lặng không lên tiếng nãy giờ bỗng nhiên ngăn Thiên Luật lại
“Chờ một chút, Thiên Luật căn bản không thuộc hỏa hệ ma pháp … Ngươi rốt cuộc là ai?!” (Có nàng nào còn nhớ anh Thiên Luật là thuộc hệ nào ko?)
Thiên Luật thấy ánh mắt cảnh giác của ba người, mi mắt hơi nhướn lên “…Ta sao… Ha hả.” Y chăm chú nhìn chằm chằm Cố Thính Ngữ chỉ cách mình vài bước, trong con ngươi mơ hồ nổi lên ánh lửa… Y chậm rãi bước lên một bước…
“!!!”
Trọc Âm mở to hai mắt… Tại sao có thể như vậy, sức mạnh trong thân thể giống như bị phá vỡ thành một cái động, khiến cho tất cả tinh lực đều bị kịch liệt rút đi.
Thanh Tước mở hai lòng bàn tay, cơn gió màu vàng kim sắc bén gào thét hướng về phía Thiên Luật… Chỉ là đòn tấn công kia còn chưa có đụng tới người Thiên Luật, ánh kim sắc ban đầu đã tan biến hầu như không còn.
Thanh Tước khó có thể tin nhìn hai tay của bản thân, đối diện với con người trước mặt này, tất cả sức mạnh đều mất đi uy lực.
Bọn họ lúc này hầu như không thể thở nổi, cảm giác áp bách khiếp người này giống như một sợi dây thừng đang từ từ siết chặt lấy cổ… Niệm Hành thét lớn một tiếng, y bất chấp nguy hiểm dùng hết sức mạnh xuất ra đòn tấn công mạnh nhất từng đóng băng cả mặt biển rộng lớn
“Ầm ầm!!” Mặt đất bị đông lạnh nứt vỡ ra, răng rắc răng rắc hướng phía Thiên Luật bổ tới…
Gần, nhưng chỉ trong chốc lát ngay trước khi chạm tới Thiên Luật, lại đột ngột dừng lại
Bởi vì gương mặt của Thiên Luật, trong nháy mắt đã biến thành Cố Thính Ngữ mà Niệm Hành quen thuộc nhất
“…Tiểu Ngữ?” Niệm Hành phản xạ có điều kiện quay đầu lại, khi y nhìn thấy người mất đi huyết sắc trong lòng Trọc Âm, y mới hiểu mình đã trúng thuật che mắt cực kỳ ngu xuẩn!
“Niệm Hành, cẩn thận!” Theo tiếng kêu của Thanh Tước, Niệm Hành lần thứ hai chuyển hướng nhìn sang đối thủ, thì kẻ có khuôn mặt của Cố Thính Ngữ đã đứng ngay trước mặt y, kẻ này tuy có nụ cười giống như Cố Thính Ngữ, nhưng lại hơn một phần giảo hoạt.
Một đạo ánh lửa hiện lên, Niệm Hành gục xuống
“Niệm… Ngô!!” Thanh Tước bỗng nhiên phát hiện bản thân đã không còn khí lực để nhấc chân lên nữa, giống như cảm giác vô cùng lo lắng hít thở không thông, trước sự ngạo mạn bí ẩn này, càng là một kẻ cường đại, sức mạnh trong thân thể càng bị rút nhanh hơn.
Nam nhân mang diện mạo của Cố Thính Ngữ, mang theo nụ cười tình thế bắc buột, từng bước một tới gần Trọc Âm
“Ngươi là ‘Thiên Diện nhân (người ngàn mặt)’” Mồ hôi từ hai bên thái dương Trọc Âm chảy xuống, y từng nghe nói qua về cái nam nhân trong truyền thuyết kia, không nghĩ tới, nó lại là sự thật…
Không ai có thể thấy được gương mặt thật của y, thế nhưng y lại có thể biến thành hình dạng của bất cứ kẻ nào mà y muốn.
Nam nhân từ chối cho ý kiến “Đem hắn giao cho ta, các ngươi có thể sống sót ”
Dù sao, muốn giết các ngươi cũng không cần ta động thủ
“Nằm mơ!” Đôi mắt phượng màu vàng kim của TRọc Âm bắn ra sát khí
“Ha hả,”Nam nhân mỉm cười ngồi xổm xuống “Ngươi, còn có sức lực sao?
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh! Ngay tại lúc nam nhân sắp chạm vào Cố Thính Ngữ thì, một thân ảnh màu đen nhanh như ánh chớp gạt bay tay Đồng Ảnh!
Đồng Ảnh hơi nhíu mày, y liếm liếm đầu ngòn tay bị thương, nhìn chằm chằm hắc báo đang hướng y há miệng nhe răng lộ ra nụ cười nghiền ngẫm
“Yêu, là người à, Dạ Dẫn Thư.”
Hắc báo tức thì hóa thành Dạ Dẫn Thư một thân hắc y, thân thể y có rất nhiều vết thương rõ ràng, sắc mặt Dạ Dẫn Thư lúc này cứng lại, trong đôi người màu đen hừng hực hỏa diễm
“Đồng Ảnh, ta nói rồi đừng nên nhúng tay vào chuyện của ta”
Tiếng kêu gào thê lương vang vọng khắp trong khu rừng rậm.
“Tại sao có thể như vậy?!” Hai tay run rẩy bịt lại vết thương bị xé rách, Trọc Âm chưa bao giờ sợ hãi như vậy “Đều sửng sốt ở đó làm gì!??… Nhanh!! Nhanh a!!”
Thế nhưng
Phải làm như thế nào đây?
Bọn họ đều không am hiểu trị liệu, mà Cố Thính Ngữ lúc này lại mất máu càng ngày càng nhiều, khí tức của hắn cung dần dần yếu ớt
Vành mắt Niệm Hành đỏ lên ngơ ngác đứng một bên, môi bị cắn tới xuất huyết.
Đột nhiên, dòng suối nhỏ đối diện bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa mạnh mẽ quỷ dị, khí tức kia tuy không có bất cứ một tia sát khí nào, nhưng ngực ba người lúc này bỗng dưng đau nhức, cảm giác hư nhuyễn vô lực nhanh chóng lan khắp toàn thân.
Lẽ nào…
Lại có kẻ địch mới xuất hiện?! Vào lúc này??
Trọc Âm ôm chặt Cố Thính Ngữ, Thanh Tước và Niệm Hành che chắn trước mặt bọn họ.
Ngọn lửa huyết hồng càng ngày càng lớn, ngọn lửa không hề thiêu đốt bọn họ, nhưng Niệm Hành đã không trụ được mềm nhũn ngã xuống mặt đất
Sức mạnh quỷ dị như vậy, như thể tất cả sức mạnh trong thân thể đều bị ánh lửa đáng sợ đó hấp thu.
Rốt cục, khi ngọn lửa tắt, xuất hiện ở giữa của ngọn lửa, dĩ nhiên lại là Thiên Luật.
“Thiên Luật??” Thanh Tước ngây người “Như thế nào lại là ngươi?”
Niệm Hành ngã trên mặt đất cực độ vui mừng nói “… Nhanh, Tiểu Ngữ bị thương, ngươi nhanh một chút cứu hắn…”
Thiên Luật cười mà không nói, y chậm rãi bước qua dòng suối nhỏ, nước suối đụng tới thân thể y đều phát sinh tiếng “xèo xèo” của hơi nước.
Không thích hợp… Nhưng lại không thể nói ra không thích hợp ở điểm nào…
Trọc Âm càng ôm chặt Cố Thính Ngữ “Thiên Luật… Cầm của ngươi đâu?”
Mi mắt Thiên Luật nhướn lên rồi hạ xuống “Ân… Cảm giác được Tiểu Ngữ có nguy hiểm, ta vội chạy tới. Cầm bỏ tại chỗ Bạch Chi Ngao rồi.”
Trọc Âm nhìn mái tóc dài màu bạc trước mắt cùng khuôn mặt thanh tú của Thiên Luật, tổng nghĩ dáng vẻ của y lúc này cùng với tiếp xúc lúc trước có cảm giác không giống nhau…
Ánh mắt?
Ánh mắt của Thiên Luật quá mức bình tĩnh, nếu như Thiên Luật thấy Cố Thính Ngữ bị thương hôn mê, như thế nào lại có thể toát ra thần tình việc không liên quan tới mình?! Còn nữa, nếu Thiên Luật tới là vì cứu Cố Thính Ngữ, như vậy thế nào lại có khả năng để Khóa Huyền Cầm rơi vào tay kẻ khác?!
Thiên Luật nở nụ cười nhàn nhạt, khuôn mặt trong ánh lửa dị thường không rõ, y nhẹ nhàng nói “Đưa Cố Thính Ngữ, cho ta.”
Trọc Âm vô ý thức muốn lui về sau, nhưng y lại phát hiện ra lòng bàn chân phảng phất như bị giữ chặt lại không thể nhúc nhích.
“Đưa cho ta nha.” Thiên Luật cười đến vô hại “Hinh như vết thương của hắn có vẻ rất sâu… Nếu để lâu nữa sẽ không cứu kịp đâu.”
Một bầu không khí bất an mà quỷ dị tràn ngập, Thanh Tước một mực yên lặng không lên tiếng nãy giờ bỗng nhiên ngăn Thiên Luật lại
“Chờ một chút, Thiên Luật căn bản không thuộc hỏa hệ ma pháp … Ngươi rốt cuộc là ai?!” (Có nàng nào còn nhớ anh Thiên Luật là thuộc hệ nào ko?)
Thiên Luật thấy ánh mắt cảnh giác của ba người, mi mắt hơi nhướn lên “…Ta sao… Ha hả.” Y chăm chú nhìn chằm chằm Cố Thính Ngữ chỉ cách mình vài bước, trong con ngươi mơ hồ nổi lên ánh lửa… Y chậm rãi bước lên một bước…
“!!!”
Trọc Âm mở to hai mắt… Tại sao có thể như vậy, sức mạnh trong thân thể giống như bị phá vỡ thành một cái động, khiến cho tất cả tinh lực đều bị kịch liệt rút đi.
Thanh Tước mở hai lòng bàn tay, cơn gió màu vàng kim sắc bén gào thét hướng về phía Thiên Luật… Chỉ là đòn tấn công kia còn chưa có đụng tới người Thiên Luật, ánh kim sắc ban đầu đã tan biến hầu như không còn.
Thanh Tước khó có thể tin nhìn hai tay của bản thân, đối diện với con người trước mặt này, tất cả sức mạnh đều mất đi uy lực.
Bọn họ lúc này hầu như không thể thở nổi, cảm giác áp bách khiếp người này giống như một sợi dây thừng đang từ từ siết chặt lấy cổ… Niệm Hành thét lớn một tiếng, y bất chấp nguy hiểm dùng hết sức mạnh xuất ra đòn tấn công mạnh nhất từng đóng băng cả mặt biển rộng lớn
“Ầm ầm!!” Mặt đất bị đông lạnh nứt vỡ ra, răng rắc răng rắc hướng phía Thiên Luật bổ tới…
Gần, nhưng chỉ trong chốc lát ngay trước khi chạm tới Thiên Luật, lại đột ngột dừng lại
Bởi vì gương mặt của Thiên Luật, trong nháy mắt đã biến thành Cố Thính Ngữ mà Niệm Hành quen thuộc nhất
“…Tiểu Ngữ?” Niệm Hành phản xạ có điều kiện quay đầu lại, khi y nhìn thấy người mất đi huyết sắc trong lòng Trọc Âm, y mới hiểu mình đã trúng thuật che mắt cực kỳ ngu xuẩn!
“Niệm Hành, cẩn thận!” Theo tiếng kêu của Thanh Tước, Niệm Hành lần thứ hai chuyển hướng nhìn sang đối thủ, thì kẻ có khuôn mặt của Cố Thính Ngữ đã đứng ngay trước mặt y, kẻ này tuy có nụ cười giống như Cố Thính Ngữ, nhưng lại hơn một phần giảo hoạt.
Một đạo ánh lửa hiện lên, Niệm Hành gục xuống
“Niệm… Ngô!!” Thanh Tước bỗng nhiên phát hiện bản thân đã không còn khí lực để nhấc chân lên nữa, giống như cảm giác vô cùng lo lắng hít thở không thông, trước sự ngạo mạn bí ẩn này, càng là một kẻ cường đại, sức mạnh trong thân thể càng bị rút nhanh hơn.
Nam nhân mang diện mạo của Cố Thính Ngữ, mang theo nụ cười tình thế bắc buột, từng bước một tới gần Trọc Âm
“Ngươi là ‘Thiên Diện nhân (người ngàn mặt)’” Mồ hôi từ hai bên thái dương Trọc Âm chảy xuống, y từng nghe nói qua về cái nam nhân trong truyền thuyết kia, không nghĩ tới, nó lại là sự thật…
Không ai có thể thấy được gương mặt thật của y, thế nhưng y lại có thể biến thành hình dạng của bất cứ kẻ nào mà y muốn.
Nam nhân từ chối cho ý kiến “Đem hắn giao cho ta, các ngươi có thể sống sót ”
Dù sao, muốn giết các ngươi cũng không cần ta động thủ
“Nằm mơ!” Đôi mắt phượng màu vàng kim của TRọc Âm bắn ra sát khí
“Ha hả,”Nam nhân mỉm cười ngồi xổm xuống “Ngươi, còn có sức lực sao?
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh! Ngay tại lúc nam nhân sắp chạm vào Cố Thính Ngữ thì, một thân ảnh màu đen nhanh như ánh chớp gạt bay tay Đồng Ảnh!
Đồng Ảnh hơi nhíu mày, y liếm liếm đầu ngòn tay bị thương, nhìn chằm chằm hắc báo đang hướng y há miệng nhe răng lộ ra nụ cười nghiền ngẫm
“Yêu, là người à, Dạ Dẫn Thư.”
Hắc báo tức thì hóa thành Dạ Dẫn Thư một thân hắc y, thân thể y có rất nhiều vết thương rõ ràng, sắc mặt Dạ Dẫn Thư lúc này cứng lại, trong đôi người màu đen hừng hực hỏa diễm
“Đồng Ảnh, ta nói rồi đừng nên nhúng tay vào chuyện của ta”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất