Chương 86: Dấu vết còn sót lại
Khí hậu ở đây thực quỷ dị.
Đợi đến khi màn đêm màu xanh thẫm che phủ ánh mặt trời chói chang, từng tảng mây lớn cuồn cuộn kéo đến, nhiệt độ không khí nóng cháy trong nháy mắt đột nhiên giảm xuống. Ngọn núi lửa trơ trọi lúc này đã yên tĩnh trở lại, trong màn đêm lạnh lẽo toả ra khói trắng “xì xì”
Đồng Ảnh từ lâu đã thích ứng với sự chênh lệch nhiệt độ cực xa giữa ngày và đêm như thế này, một mình yên lặng đi ở cuối hàng.
Lúc này, Đồng Ảnh nghe thấy phía trước vang lên tiêến nói chuyện, y liền nghiêng lỗ tai nín thở lắng nghe
“Tiểu Ngữ, nghỉ một chút nha, có khoẻ không?”
Cố Thính Ngữ siết chặt hai tay, sắc mặt tái nhợt, tư thế từ lúc bắt đầu đi lại có chút tập tễnh, nhưng lúc này hắn nói “Ta không mệt.”
Đồng Ảnh nhíu mày.
Thanh Tước cởi quần áo của mình khoác lên cơ thể mỏng manh đang run rẩy, động tác ôn nhu, ngữ khí không chấp nhận sự cự tuyệt “Khoác vào.”
Cố Thính Ngữ cúi đầu xuống, trong mắt hiện lên một tia do dự. Thanh Tước dường như nhìn thấu sự lo lắng mơ hồ tồn tại bên trong hắn, thở dài một hơi, không giải thích một lời nào chỉ cẩn thận thắt một nút buộc trên người Cố Thính Ngữ.
Đồng Ảnh nhìn ở trong mắt, nói vậy nhân loại này không công khai tiếp thu người khác đối xử tốt với hắn. Cho dù có là người bầu bạn bên người, cũng sẽ không ở bất cứ chỗ nào mà muốn yêu thương chăm sóc, càng tệ hơn, hắn dường như rất lo ngại trở thành trói buộc của người khác
Người này… Thực sự là không được tự nhiên. Vì vậy ở trong lòng y liền vì hắn tăng thêm một nét,
Đồng Ảnh yên lặng phác thảo chân dung Cố Thính Ngữ ở trong lòng, phải một nét trái một nét, trong vô thức, hình ảnh sống động của người nọ đã khắc sâu vào đáy lòng.
Vô thức sờ lên cổ mình, hồi tưởng sự ấm áp từ nước mắt của người nọ. Đồng Ảnh liếm liếm môi, con mắt hơi híp lại, con ngươi màu đỏ dưới bóng tối bao trùm càng phát ra u ám.
Y nhìn Cố Thính Ngữ thật kĩ, xúc cảm ôm ấp cách lớp quần áo buổi sáng khiến ngứa ngáy trong lòng. Ngực liền nghĩ thân thể kia không biết cởi hết y phục ra rồi ôm lấy sẽ là cái tư vị gì…
Một ánh nhìn sắc bén lạnh lẽo hướng phía đầu Đồng Ảnh bổ xuống, Đồng Ảnh không tự giác rùng mình một cái. Nhìn lại ánh mắt kia, rõ ràng là gương mặt lạnh lẽo như núi tuyết của Trọc Âm, y trừng mắt nhìn chằm chằm vào Đồng Ảnh, tay phải bá đạo nắm lấy Cố Thính Ngữ.
Thiết Thực sự là cái tên đáng ghét, dù có là gà mái bảo vệ con cũng không kiêu ngạo như ngươi.
Đồng Ảnh thu hồi ánh mắt, không chút nào nhận thấy trong ánh mắt rõ ràng có sự ghen tỵ cùng không cam lòng. Để dời đi lực chú ý, y liền bắt đầu suy nghĩ phướng pháp đối phó với Miên.
Lúc trước đã thảo luận hồi lâu, nhưng vẫn giống như trước không tìm ra một thượng sách nào đối phó được với Miên.
Tình trạng Cố Thính Ngữ khiến kẻ khác lo lắng, nhưng hắn hết lần này tới lần khác đối với những chuyện gặp phải trong mộng một chữ cũng không hề nói ra. Đợi tới lúc không thể không chế đựoc tâm trạng, thì hắn dựa vào Trọc Âm thấp giọng thở dốc, sau đó câu đầu tiên phun ra lại là
“Tiếp tục di thôi, không cần lo cho ta.”
Nghĩ tới đay, Đồng Ảnh không khỏi lần thứ hai phát hỏ. KHông cần lo lắng không cần lo lắng… Thế nào là không cần lo lắng… Thực sự là một nhân loại ngu ngốc cố chấp làm cho căm tức!
“Uy! Tiểu Ngữ!?”
Tiếng thét chói tai đột ngột cắt đứt dòng suy tư của Đồng Ảnh, cuống quít ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy dưới chân Cố Thính Ngữ lảo đảo rồi ngã xuống đất. Tâm trạng Đồng Ảnh run rẩy, nhanh chóng lao tới coi.
Nhân loại loạng choạng rơi vào giấc ngủ say, trong đầu Đồng Ảnh kêu loạn một mảnh… Muốn đối phó, phải sử dụng cái loại pháp thuật gì bỗng nhiên quên sạch không còn một chữ.
Một lát sau, Đồng Ảnh nỗ lực tập trung tinh thần, ép buộc bản thân niệm ra giải miên chú (phép thuật phá bùa chú ngủ), từng đạo ánh sáng ôn hoà sáng sủa giao hoà lấp lánh bên người Cố Thính Ngữ, nhưng theo thời gian chậm rãi trôi qua, Cố Thính Ngữ không có chút dấu hiệu thức tỉnh nào cả.
“…Đừng ngủ, đừng ngủ.” Lải nhải liên tục giống như một đứa ngốc, thẳng tới lúc bị người nắm lấy cổ tay lôi ra bên ngoài.
Lúc này Cố Thính Ngữ nhắm mắt lại, vô ý thức lắc lắc đầu, những tiếng kêu rên linh tinh gián đoạn tràn ra khỏi môi, chỉ trong chốc lát trên trán đã toát ra mồi hôi lạnh.
Không… không đúng, Đồng Ảnh ôm lấy đầu, không nên là loại phản ứng này a… Người bị Miên tập kích rơi vào mê man đèu giống nhau không một tiếng động yên lặng mà chết đi, phản ứng của Cố Thính Ngữ rõ ràng là vẫn còn lưu lại ý thức của bản thân. Vậy vì sao thần chú của Đồng Ảnh lại không có tác dụng…. Vì sao…
“Cố Thính Ngữ!!!” Trọc âm cầm chặt tay Cố Thính Ngữ, cố sức đem hắn ôm vào trong ngực, ánh mắt cứng ngắctiết lộ tâm tình hoảng loạn sợ hãi của Xà vương lúc này, mà bên kia là Thanh Tước cùng Niệm Hành đang cận kề hai bên trái phải của Cố Thính Ngữ, nhắm lại dùng niệm lực an ủi nhân loại đang mê man.
Nhìn thân thể bọn họ gắn bó chặt chẽ… Đồng Ảnh đột nhiên sửng sốt.
Hình ảnh đó thẳng tắp đâm xuyên qua trái tim của y, cũng không biết là bị làm sao, ngực chính là …chua chát, có điểm đau nhức cay đắng.
“A, a…”
Theo tiếng rên run rẩy thoát ra, Cố Thính Ngữ như là bị cái gì tra tấn co thành một đoàn. Đồng Ảnh đột nhiên nghĩ ra, nếu Miên dùng nội lực công kích, như vậy bản thân y cũng có thể xâm nhập vào ý thức của Cố Thính Ngữ, thử cản trở cuộc tập kích của Miên xem sao…
Đồng Ảnh không hề chú ý đến việc bản thân là lần đầu tiên sử dung niệm lực mà y không hề am hiểu, cũng không suy nghĩ xem bản thân sẽ đối phó như thế nào đối với Miên cường hãn hơn cả bản thân, y chỉ chạm lên điểm đen trên mi tâm, yên lặng lẩm bẩm.
Dạ Dẫn Thư hỗn đản, tình huống hiện tại đều là do ngươi tạo ra đi… Vì vậy, cái tên chết tiệt nhà ngươi phải phù hộ cho Cố Thính Ngữ nhanh tỉnh lại một chút đi.
Ý thức của Đồng Ảnh hoá thành một làn sương đen nhập vào mi gian (lông mày) Cố Thính Ngữ, trong khoảng khắc, Đồng Ảnh chỉ cảm thấy quanh thân lạnh lẽo vô cùng, cảm giác áp lực thật lớn khiến ***g ngực hổn hển không thể hô hấp, phảng phất như sự thống khổ lúc chết đuối.
Loại cảm giác này… Lẽ nào chính là cảm giác hiện tại của Cố Thính Ngữ.?
Xâm nhập vào sâu bên trong ý thức của Cố Thính Ngữ, cái cảm giác kinh khủng sởn gai ốc càng thêm mạnh mẽ, trong hỗn loạn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết quen thuộc, Đồng ẢNh lo lắng tìm kiếm, nhất thời luống cuống một lúc. Lạnh lẽo tới xương ép vào trong lòng, từ cổ họng tuôn ra một vị đạo tanh ngọt.
Tiếng kêu thảm thiết kia càng lúc càng gần, Đồng Ảnh vận dụng toàn bộ linh lực, một tầng hoả diễm thổi tung lớp lớp sương mù dày đặc, kế tiếp, y thấy đựoc một tình cảnh mà cả đời cũng khó quên được.
Ở đầu kia của lớp sương mù dày đặc, có một nam nhân có mái tóc dài màu xanh biển hai tay bị trói sau lưng, y giống như một vị thần bị mắc kẹt khuôn mặt đầy vẻ uy nghiêm cùng thánh thiện. Sẽ lầm tưởng là thần linh, nếu không phải…Thấy thứ trên lưng y.
Từ vết nứt trên cột sống, nguyên bản là nơi xương sườn tồn tại, nhưng tự dưng lại sinh ra rất nhiều xúc tua xấu xí, trên mỗi xúc tua lại sinh ra nhiều xúc tua khác. Chúng nối liền với nhau, quấn qút nhau, giiống như bộ rễ của một cây cổ thủ ngàn năm, nhưng so với rễ cây còn kinh khủng khiên skẻ khác muốn nôn hơn.
Những xúc túa đó, đang động.
Theo những xúc tua quấn quít kéo dài, ánh mắt Đồng Ảnh dừng trên người một nhân loại bị trọng thương đang nằm trên mặt đất giữa vòng vây của đám xúc tua.
Trái tim của Đồng Ảnh bỗng nhiên ngừng đập
Thân thể trần trụi của Cố Thính Ngữ quỳ rạp trên mặt đất, hai chân bị kẽo dãn hết mức, những xúc tua to lớn cố sức xông tới cuốn lấy vòng eo nhỏ bé và yếu ớt, tranh nhau chèn ép chui sâu vào trong dũng đạo chật hẹp, mà thân thể Cố Thính Ngữ trong chèn ép chỉ bất lực đong đưa.
Miên trợn tròn mắt nhìn nhân loại đang nằm bên dưới, nhãn thần trống rỗng không có một tia tiêu cự.
“Súc sinh!!!!!!!!!!”
Tiếng gầm rú khàn khàn của Đồng Ảnh quanh quẩn trong lớp sương mù dày đặc, y rít gào xông lên phía trước, nhưng cho dù ý nỗ lực đến mức nào cũng không thể tới bên người Cố Thính Ngữ.
Hà mồm muốn gọi nhân loại kia tỉnh dậy, nhưng từ trong miệng chỉ phun ra tiên huyết nóng rực.
Hình ảnh gián đoạn ngay lúc đó, ý thức của Đồng Ảnh bị ép quay về thân thể.
“Ân…” Cùng lúc dó, Cố Thính Ngữ nhẹ nhàng giật giật đầu ngón tay, mặc dù cả người vô lực, nhưng hắn lại một lần nữa dựa vào năng lực của mình từ trong tù thuật của Miên tỉnh lại.
Thực sự là mệt mỏi quá… Đến ngay cả con mắt đều không còn sức mở ra nữa, nhưng ý thức đã hãm sau trong sợ hãi, Cố Thính Ngữ nghĩ bản thân mình đã gần con quái vậtt kia hơn một bước.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy có một thân thể run rẩy đang nặng nề lại gần mình.
Đồng Ảnh giống như điên đem Cố Thính Ngữ ôm thật chặt, Cố Thính Ngữ nhắm mắt lại hô hấp suy yếu, nhưng tay hắn lại khoát lên lưng Đồng Ảnh nhẹ nhàng trấn an. Trong nháy mắt, cái loại cảm giác đau lòng quen thuộc này lan tràn toàn thân Đồng Ảnh … (Mệt cho thúc, đã hết sức mà còn phải dỗ trẻ)
Đến tột cùng là ai, đã từng ôm bản thân y như vậy, đã từng vuốt ve bộ lông bẩn thỉu của y, lời nói nhẹ nhàng trấn an một linh hồn mệt mỏi.
… Đồng Ảnh hạ đường nhìn, trong con ngươi màu đỏ chảy ra một giọt nước trong suốt, rơi trên mái tóc dài rối rắm, thoáng cái liền không còn tung tích.
Đợi đến khi màn đêm màu xanh thẫm che phủ ánh mặt trời chói chang, từng tảng mây lớn cuồn cuộn kéo đến, nhiệt độ không khí nóng cháy trong nháy mắt đột nhiên giảm xuống. Ngọn núi lửa trơ trọi lúc này đã yên tĩnh trở lại, trong màn đêm lạnh lẽo toả ra khói trắng “xì xì”
Đồng Ảnh từ lâu đã thích ứng với sự chênh lệch nhiệt độ cực xa giữa ngày và đêm như thế này, một mình yên lặng đi ở cuối hàng.
Lúc này, Đồng Ảnh nghe thấy phía trước vang lên tiêến nói chuyện, y liền nghiêng lỗ tai nín thở lắng nghe
“Tiểu Ngữ, nghỉ một chút nha, có khoẻ không?”
Cố Thính Ngữ siết chặt hai tay, sắc mặt tái nhợt, tư thế từ lúc bắt đầu đi lại có chút tập tễnh, nhưng lúc này hắn nói “Ta không mệt.”
Đồng Ảnh nhíu mày.
Thanh Tước cởi quần áo của mình khoác lên cơ thể mỏng manh đang run rẩy, động tác ôn nhu, ngữ khí không chấp nhận sự cự tuyệt “Khoác vào.”
Cố Thính Ngữ cúi đầu xuống, trong mắt hiện lên một tia do dự. Thanh Tước dường như nhìn thấu sự lo lắng mơ hồ tồn tại bên trong hắn, thở dài một hơi, không giải thích một lời nào chỉ cẩn thận thắt một nút buộc trên người Cố Thính Ngữ.
Đồng Ảnh nhìn ở trong mắt, nói vậy nhân loại này không công khai tiếp thu người khác đối xử tốt với hắn. Cho dù có là người bầu bạn bên người, cũng sẽ không ở bất cứ chỗ nào mà muốn yêu thương chăm sóc, càng tệ hơn, hắn dường như rất lo ngại trở thành trói buộc của người khác
Người này… Thực sự là không được tự nhiên. Vì vậy ở trong lòng y liền vì hắn tăng thêm một nét,
Đồng Ảnh yên lặng phác thảo chân dung Cố Thính Ngữ ở trong lòng, phải một nét trái một nét, trong vô thức, hình ảnh sống động của người nọ đã khắc sâu vào đáy lòng.
Vô thức sờ lên cổ mình, hồi tưởng sự ấm áp từ nước mắt của người nọ. Đồng Ảnh liếm liếm môi, con mắt hơi híp lại, con ngươi màu đỏ dưới bóng tối bao trùm càng phát ra u ám.
Y nhìn Cố Thính Ngữ thật kĩ, xúc cảm ôm ấp cách lớp quần áo buổi sáng khiến ngứa ngáy trong lòng. Ngực liền nghĩ thân thể kia không biết cởi hết y phục ra rồi ôm lấy sẽ là cái tư vị gì…
Một ánh nhìn sắc bén lạnh lẽo hướng phía đầu Đồng Ảnh bổ xuống, Đồng Ảnh không tự giác rùng mình một cái. Nhìn lại ánh mắt kia, rõ ràng là gương mặt lạnh lẽo như núi tuyết của Trọc Âm, y trừng mắt nhìn chằm chằm vào Đồng Ảnh, tay phải bá đạo nắm lấy Cố Thính Ngữ.
Thiết Thực sự là cái tên đáng ghét, dù có là gà mái bảo vệ con cũng không kiêu ngạo như ngươi.
Đồng Ảnh thu hồi ánh mắt, không chút nào nhận thấy trong ánh mắt rõ ràng có sự ghen tỵ cùng không cam lòng. Để dời đi lực chú ý, y liền bắt đầu suy nghĩ phướng pháp đối phó với Miên.
Lúc trước đã thảo luận hồi lâu, nhưng vẫn giống như trước không tìm ra một thượng sách nào đối phó được với Miên.
Tình trạng Cố Thính Ngữ khiến kẻ khác lo lắng, nhưng hắn hết lần này tới lần khác đối với những chuyện gặp phải trong mộng một chữ cũng không hề nói ra. Đợi tới lúc không thể không chế đựoc tâm trạng, thì hắn dựa vào Trọc Âm thấp giọng thở dốc, sau đó câu đầu tiên phun ra lại là
“Tiếp tục di thôi, không cần lo cho ta.”
Nghĩ tới đay, Đồng Ảnh không khỏi lần thứ hai phát hỏ. KHông cần lo lắng không cần lo lắng… Thế nào là không cần lo lắng… Thực sự là một nhân loại ngu ngốc cố chấp làm cho căm tức!
“Uy! Tiểu Ngữ!?”
Tiếng thét chói tai đột ngột cắt đứt dòng suy tư của Đồng Ảnh, cuống quít ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy dưới chân Cố Thính Ngữ lảo đảo rồi ngã xuống đất. Tâm trạng Đồng Ảnh run rẩy, nhanh chóng lao tới coi.
Nhân loại loạng choạng rơi vào giấc ngủ say, trong đầu Đồng Ảnh kêu loạn một mảnh… Muốn đối phó, phải sử dụng cái loại pháp thuật gì bỗng nhiên quên sạch không còn một chữ.
Một lát sau, Đồng Ảnh nỗ lực tập trung tinh thần, ép buộc bản thân niệm ra giải miên chú (phép thuật phá bùa chú ngủ), từng đạo ánh sáng ôn hoà sáng sủa giao hoà lấp lánh bên người Cố Thính Ngữ, nhưng theo thời gian chậm rãi trôi qua, Cố Thính Ngữ không có chút dấu hiệu thức tỉnh nào cả.
“…Đừng ngủ, đừng ngủ.” Lải nhải liên tục giống như một đứa ngốc, thẳng tới lúc bị người nắm lấy cổ tay lôi ra bên ngoài.
Lúc này Cố Thính Ngữ nhắm mắt lại, vô ý thức lắc lắc đầu, những tiếng kêu rên linh tinh gián đoạn tràn ra khỏi môi, chỉ trong chốc lát trên trán đã toát ra mồi hôi lạnh.
Không… không đúng, Đồng Ảnh ôm lấy đầu, không nên là loại phản ứng này a… Người bị Miên tập kích rơi vào mê man đèu giống nhau không một tiếng động yên lặng mà chết đi, phản ứng của Cố Thính Ngữ rõ ràng là vẫn còn lưu lại ý thức của bản thân. Vậy vì sao thần chú của Đồng Ảnh lại không có tác dụng…. Vì sao…
“Cố Thính Ngữ!!!” Trọc âm cầm chặt tay Cố Thính Ngữ, cố sức đem hắn ôm vào trong ngực, ánh mắt cứng ngắctiết lộ tâm tình hoảng loạn sợ hãi của Xà vương lúc này, mà bên kia là Thanh Tước cùng Niệm Hành đang cận kề hai bên trái phải của Cố Thính Ngữ, nhắm lại dùng niệm lực an ủi nhân loại đang mê man.
Nhìn thân thể bọn họ gắn bó chặt chẽ… Đồng Ảnh đột nhiên sửng sốt.
Hình ảnh đó thẳng tắp đâm xuyên qua trái tim của y, cũng không biết là bị làm sao, ngực chính là …chua chát, có điểm đau nhức cay đắng.
“A, a…”
Theo tiếng rên run rẩy thoát ra, Cố Thính Ngữ như là bị cái gì tra tấn co thành một đoàn. Đồng Ảnh đột nhiên nghĩ ra, nếu Miên dùng nội lực công kích, như vậy bản thân y cũng có thể xâm nhập vào ý thức của Cố Thính Ngữ, thử cản trở cuộc tập kích của Miên xem sao…
Đồng Ảnh không hề chú ý đến việc bản thân là lần đầu tiên sử dung niệm lực mà y không hề am hiểu, cũng không suy nghĩ xem bản thân sẽ đối phó như thế nào đối với Miên cường hãn hơn cả bản thân, y chỉ chạm lên điểm đen trên mi tâm, yên lặng lẩm bẩm.
Dạ Dẫn Thư hỗn đản, tình huống hiện tại đều là do ngươi tạo ra đi… Vì vậy, cái tên chết tiệt nhà ngươi phải phù hộ cho Cố Thính Ngữ nhanh tỉnh lại một chút đi.
Ý thức của Đồng Ảnh hoá thành một làn sương đen nhập vào mi gian (lông mày) Cố Thính Ngữ, trong khoảng khắc, Đồng Ảnh chỉ cảm thấy quanh thân lạnh lẽo vô cùng, cảm giác áp lực thật lớn khiến ***g ngực hổn hển không thể hô hấp, phảng phất như sự thống khổ lúc chết đuối.
Loại cảm giác này… Lẽ nào chính là cảm giác hiện tại của Cố Thính Ngữ.?
Xâm nhập vào sâu bên trong ý thức của Cố Thính Ngữ, cái cảm giác kinh khủng sởn gai ốc càng thêm mạnh mẽ, trong hỗn loạn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết quen thuộc, Đồng ẢNh lo lắng tìm kiếm, nhất thời luống cuống một lúc. Lạnh lẽo tới xương ép vào trong lòng, từ cổ họng tuôn ra một vị đạo tanh ngọt.
Tiếng kêu thảm thiết kia càng lúc càng gần, Đồng Ảnh vận dụng toàn bộ linh lực, một tầng hoả diễm thổi tung lớp lớp sương mù dày đặc, kế tiếp, y thấy đựoc một tình cảnh mà cả đời cũng khó quên được.
Ở đầu kia của lớp sương mù dày đặc, có một nam nhân có mái tóc dài màu xanh biển hai tay bị trói sau lưng, y giống như một vị thần bị mắc kẹt khuôn mặt đầy vẻ uy nghiêm cùng thánh thiện. Sẽ lầm tưởng là thần linh, nếu không phải…Thấy thứ trên lưng y.
Từ vết nứt trên cột sống, nguyên bản là nơi xương sườn tồn tại, nhưng tự dưng lại sinh ra rất nhiều xúc tua xấu xí, trên mỗi xúc tua lại sinh ra nhiều xúc tua khác. Chúng nối liền với nhau, quấn qút nhau, giiống như bộ rễ của một cây cổ thủ ngàn năm, nhưng so với rễ cây còn kinh khủng khiên skẻ khác muốn nôn hơn.
Những xúc túa đó, đang động.
Theo những xúc tua quấn quít kéo dài, ánh mắt Đồng Ảnh dừng trên người một nhân loại bị trọng thương đang nằm trên mặt đất giữa vòng vây của đám xúc tua.
Trái tim của Đồng Ảnh bỗng nhiên ngừng đập
Thân thể trần trụi của Cố Thính Ngữ quỳ rạp trên mặt đất, hai chân bị kẽo dãn hết mức, những xúc tua to lớn cố sức xông tới cuốn lấy vòng eo nhỏ bé và yếu ớt, tranh nhau chèn ép chui sâu vào trong dũng đạo chật hẹp, mà thân thể Cố Thính Ngữ trong chèn ép chỉ bất lực đong đưa.
Miên trợn tròn mắt nhìn nhân loại đang nằm bên dưới, nhãn thần trống rỗng không có một tia tiêu cự.
“Súc sinh!!!!!!!!!!”
Tiếng gầm rú khàn khàn của Đồng Ảnh quanh quẩn trong lớp sương mù dày đặc, y rít gào xông lên phía trước, nhưng cho dù ý nỗ lực đến mức nào cũng không thể tới bên người Cố Thính Ngữ.
Hà mồm muốn gọi nhân loại kia tỉnh dậy, nhưng từ trong miệng chỉ phun ra tiên huyết nóng rực.
Hình ảnh gián đoạn ngay lúc đó, ý thức của Đồng Ảnh bị ép quay về thân thể.
“Ân…” Cùng lúc dó, Cố Thính Ngữ nhẹ nhàng giật giật đầu ngón tay, mặc dù cả người vô lực, nhưng hắn lại một lần nữa dựa vào năng lực của mình từ trong tù thuật của Miên tỉnh lại.
Thực sự là mệt mỏi quá… Đến ngay cả con mắt đều không còn sức mở ra nữa, nhưng ý thức đã hãm sau trong sợ hãi, Cố Thính Ngữ nghĩ bản thân mình đã gần con quái vậtt kia hơn một bước.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy có một thân thể run rẩy đang nặng nề lại gần mình.
Đồng Ảnh giống như điên đem Cố Thính Ngữ ôm thật chặt, Cố Thính Ngữ nhắm mắt lại hô hấp suy yếu, nhưng tay hắn lại khoát lên lưng Đồng Ảnh nhẹ nhàng trấn an. Trong nháy mắt, cái loại cảm giác đau lòng quen thuộc này lan tràn toàn thân Đồng Ảnh … (Mệt cho thúc, đã hết sức mà còn phải dỗ trẻ)
Đến tột cùng là ai, đã từng ôm bản thân y như vậy, đã từng vuốt ve bộ lông bẩn thỉu của y, lời nói nhẹ nhàng trấn an một linh hồn mệt mỏi.
… Đồng Ảnh hạ đường nhìn, trong con ngươi màu đỏ chảy ra một giọt nước trong suốt, rơi trên mái tóc dài rối rắm, thoáng cái liền không còn tung tích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất