Thập Nhị Thuyết Nhân Sinh

Chương 10

Trước Sau
Lưu ý: chương này chỉ có sự xuất hiện của hai nhân vật Thiên Yết và Xà Phu.

_________________

Bến tàu, nơi gần như là duy nhất thời ấy thu lưu những đứa trẻ không cha không mẹ, không ai nuôi dưỡng. Với điều kiện đứa nhỏ đó phải kí vào giấy bán thân, đổi lại từ nay về sau bến tàu chu cấp tiền cho nó ăn và học nghề.

Thác Thiên Yết năm ấy mười tuổi, hắn đóng dấu tay vào tờ giấy bán thân làm việc suốt đời ở bến tàu dứt khoát tới không gì cản được.

Đối với nó khi ấy, có cái ăn là tốt lắm rồi. Ba cái tờ giấy rách nát, nó xé mấy hồi.

Nhưng đó vốn là tư tưởng của đứa nhỏ còn chưa từng bước chân ra khỏi kinh thành loạn lạc.

Cái hình ảnh bến tàu, nhìn như nơi hái ra tiền, nhưng khi trải nghiệm mới biết đó là địa ngục trần gian.

Ôi ngày này qua ngày nọ, sáng sớm trời còn ngủ trăng còn tỏ. Thời gian lặp đi lặp lại như không có hồi ngơi nghỉ với những con người khuân vác nơi bến tàu.

Ôi cái thằng chủ đầu trâu mặt ngựa, nắng gắt hay mưa rào cũng đứng dưới cái dù thêu hoa màu sắc rực rỡ quát tháo văn cả nước miếng, lời thì chửi người không bằng chó, lời thì thóa mạ tổ tiên, đến cái ngọn cái nguồn nó cũng lôi ra nó nhạo báng. Trên tay cần cái roi mây quất một phát là thịt máu lẫn lộn. Đứng canh nhân công khuân vác như cái thú vui tao nhã của thằng đó.

Ôi những con người cơ nhỡ, những đứa trẻ không nơi nương tựa bị lời mật ngọt của 'dân chủ bến' dụ dỗ, trên vai là thùng hàng to gấp đôi người, dưới chân là đất bụi dơ bẩn mịt mù. Nắng thì bàn chân như giẫm lên than, mưa thì đầu óc như ngâm nước lạnh, như bị kim châm, gió táp vào da mặt.

Ôi đồng tiền chúng nó trả, nhân công nhận lấy mà run rẩy cả người vì cố gắng khắc chế cơn giận giữ, uất nhục. Những đứa nhỏ bị đánh tới chai sạn, ánh mắt đờ ra, mặc kệ lời thằng chủ bến, hoạt động làm việc đi đi lại lại như người bị thôi miên.

Hôm nay đang giờ mấy đứa nhỏ xếp hàng nhận cơm. Thác Thiên Yết đứng trong hàng dài, cúi gầm đầu nghiến răng bước đi.

Phía trên có đứa đã nhận được cơm, rời hàng, hàng ngũ nhích lên, nó cũng lửng thửng bước. Dáng đi của nó bập bẹ ngiêng ngả. Ấy là, thằng chủ bến sáng nay phát hiện nó tới muộn. Treo nó lên quật cho một trận, sau đó lại bắt nó tiếp tục khuân đồ. Chân nó bây giờ đã trắng ra, không còn chút cảm giác gì.

Còn vài canh nữa là có thời gian nghỉ ngơi, lúc ấy nó mới có thể chạy đi tìm thầy lang Lí gia, lang trung duy nhất nó quen biết để xem chân cho nó.

Đôi con ngươi của nó hơi mờ nhạt, bởi mệt mỏi, nhưng cũng có thể nó đã quá quen với những đau đớn này nên nhìn nó càng lơ đãng không ngó ngàng gì tới ai.

Nó vốn để đường nhìn dời đi trong vô định, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy hình bóng đáng khinh của thằng chủ bến.

Lúc này hắn đứng khom lưng, hai tay lo lắng chà sát vào nhau, cái dây roi hắn thường cầm cũng chẳng thấy đâu. Chuyện gì xảy ra thế?

Xem khuôn mặt xấu xí đó kìa, rặt một vẻ nịnh bợ.

Thác Thiên Yết nghi hoặc nhìn sang cạnh, thì ra bên cạnh chủ bến tàu còn một người nữa.

Ấn tượng đầu tiên có thể nói là, ngưỡng mộ.

Người nọ một thân quý khí, cặp mắt híp đặc trưng, nhưng kết hợp với tổng thể khuôn mặt lại khiến người người phải nán lại ngắm nghía vài lần. Trên tay cầm một cây quạt, bộ dạng ung dung như một công tử nhà giàu dạo phố. Nhưng khí chất của hắn khiến người ta không dám động vào, cho người ta nhận định kẻ này không thể chọc đến.

Tại sao ngưỡng mộ? Bởi hắn có thể làm thằng chủ bến lộ ra dáng vẻ khúm núm đó!

Thác Thiên Yết đương nhiên hiểu được, nam nhân bí ẩn nọ có thân phận vô cùng đặc biệt.

Chợt, nó bị một lực mạnh đẩy từ sau lưng tới. Chân nó đứng ko vững, lão đảo ngã nhào ra trước. Cả mặt cũng bị đập xuống đất vì không kịp trở tay.

Nó còn chưa kịp nâng người dậy, thì một bãi nước bọt đã bắn tới gần nơi nó té ngã. Thác Thiên Yết cuối gầm đầu, chỉ đỡ nửa người lên rồi bất động tại chỗ, cơ thể run lên nhè nhẹ

Sau lưng nó vang lên tiếng mắng mỏ: "Thằng nhóc đáng chết, mày không muốn ăn cơm thì cút đi, đứng nhìn cái mẹ gì!?"



Đầy kinh bỉ: "Đẩy hay lắm! Tụi tao đứng sau lưng mày chờ nãy giờ, đi không được thì xuống cuối hàng đi!"

Xua đuổi: "Mau biến đi, cút xa một chút."

Thác Thiên Yết chống người dậy, lảo đảo chạy nhắc nhắc đi. Cả cái chén cơm và phần ăn hôm nay cũng không để tâm.

Nó cũng không biết được, khi nó vừa bị đẩy ngã, nam nhân nọ trùng hợp nhìn về phía nó.

Đồng thời, nam nhân bắt trọn nét mặt cắn răng nhẫn nhịn dù căm phẫn tới mức run rẩy cả người của Thác Thiên Yết. Đôi mắt non nớt ấy che giấu một ngọn lửa chực chờ được thêm củi, để rồi có thể bừng cháy lên tận trời cao.

Nam nhân híp cặp mắt tựa như trăng khuyết của mình, tay phất quạt nhè nhẹ, mặc kệ lời chủ bên tàu nịnh nọt bên tai, chợt mở miệng hỏi: "Nó làm việc cho ngươi sao?"

Chủ bến đứng hình mấy giây, sau đó lanh lẹ quay về hướng đối phương đang nhìn, liền thấy bóng lưng nhỏ bé gian nan bước đi từng bước một.

Hắn khinh khỉnh nhìn, giọng điệu ngược lại không mấy thay đổi, vẫn nịnh hót: "Ngài vừa mắt nó sao, nó là thằng nhóc làm ở đây cũng lâu rồi, trẻ mồ côi thôi ấy mà, nếu ngài thích như thế ta xin phép biếu ngài vài người xinh đẹ..."

Nam nhân cau mày, quăng cho hắn cái liếc mắt phiền chán. Chủ bến tức khắc câm miệng, không dám thốt lên tiếp một chữ nào.

"Ta không muốn lặp lại câu hỏi."

"Dạ dạ, dạ thưa ngài, nó làm việc cho ta ở bến tàu ạ."

"Tốt..." Lâm Xà Phu gõ nhẹ quạt lên vai hắn: "Ngươi biết phải làm gì rồi chứ?"

Chủ bến tàu cười hề hề gập người liên tục, tỏ vẻ thấu hiểu. Chờ tới khi Lâm tiên sinh trong miệng hắn quay người đi xa, hắn mới lộ ra vẻ mặt cau có khó coi.

Bao nhiêu là người hắn chuẩn bị để dâng lên, cuối cùng lại bị thằng súc sinh kia hớt tay trên, bây giờ hắn có muốn đánh nó cũng không thể nữa. Sợ là trên người nó lại què quặc thêm chỗ nào, thì tên điên họ Lâm kia có thể sẽ âm thầm xử xác hắn luôn cũng không chừng.

Chó má!

Trưa hôm đó, đám công nhân còn chờ nhận cơm hiếm hoi được chứng kiến cảnh tượng thằng chủ bến chỉ có thể tức tới giậm chân, đấm đá lung tung, bọn nó được một phen mãn nhãn cõi lòng ra phết.

Thác Thiên Yết chạy đi gặp đại phu, vừa tới cửa liền trông thấy cái ánh mắt kinh hoảng của Lí gia. Nó thì lại bình tĩnh đến lạ, quen cửa quen nẻo ngồi sẵn lên ghế chờ Lí gia chữa trị giúp nó.

Nó giương mắt nhìn gương mặt vừa thương tiếc vừa hận tới nghiến răng của Lí gia, bặm môi không nói.

Nó quen biết ông nhờ một lần được lão thái thái nào đó dẫn ra ngoài mua dược. Lâu quá rồi, khi đó nó nhỏ xíu, không nhớ nổi nữa, nhưng vẫn rất ấn tượng với lão gia tử râu tóc chẳng có mấy cọng mà cứ thích ra vẻ vuốt vuốt này.

Thời điểm các thái thái gia gia đều rời đi, nó có chợt nhớ tới Lí gia.

Nhưng mà, Thác Thiên Yết ngẩng đầu nhìn gương mặt già nua nhăn nheo, cả tuần chỉ mặc mỗi bộ đồ vải thô cũ sần của lão gia tử, dược quán cũng sập sệ, bản hiệu cũ kĩ tới sắp rớt xuống.

Thôi đi, nó không giúp được gì đã đành, chẳng lẽ còn mang phiền vào cho lão.

Thấy Lí gia chuyển từ mắng mỏ thằng chủ bến tới khóc lóc thương tiếc cho mình, nó quen tay vỗ vỗ vai lão, cầm khăn sạch trong hòm thuốc lau nước mắt lắm lem cho Lí gia: "Lão Lí, ngươi đừng khóc nữa, nước mắt rơi xuống vết thương ta rát quá."

Lí gia vừa run giọng vừa mắng nó: "Thằng ranh con này, ta đây y thuật cao minh, chữ trị không hề có sai phạm biết chưa, nước mắt có rơi cũng cách chân ngươi tám con phố." Nói thì vậy, chứ Lí gia biết thừa thằng nhóc này không muốn nhìn thấy hắn buồn khóc.

Thác Thiên Yết bĩu môi không nói, sau đó nhìn thấy Lí gia kề cái khăn sạch khác tới gần miệng mình, nó liền tự hiểu mà cắn chặt lấy.

Quá trình sau đó nó thật sự không nhớ nổi, nói đúng hơn là đau tới không nhìn rõ một cái gì, mồ hôi rơi như tắm che khuất tầm nhìn của nó, mắt cũng hoa hết lên, hai tay nó bấu chặt vào thành ghế tới trắng bệt, đau thấu xương, đau tới mức thịt ở chỗ vết thương được chữa trị sắp mất cả cảm giác.



Khi nó cảm giác cơn đau dần rút, cũng là lúc đầu óc nó choáng váng muốn ngất liệm đi.

Trước lúc đó, nó thấy bóng dáng hai thằng côn đồ mờ ảo tiến vào và nét mặt hốt hoảng, hành động ôm chặt lấy nó của Lí gia.

A? Hình như.... có gì.... đó rát quá!

Khi nó mở mắt ra lần nữa, thứ đầu tiên hiện lên trong tầm nhìn của hắn là một mảnh tối đen.

Nó? Đã? Tỉnh? Chưa?

Nó khẽ nghiêng đầu, đầu óc nó thanh tĩnh đến lạ, bên chóp mũi lượn lờ mùi huân hương nhàn nhạt.

Nó thử cử động tay chân, nhưng mới nhích chân một chút thì âm thanh leng keng đã thanh thuý vang lên. Đồng thời, vết thương trên chân nó thần kì mất đi cảm giác đau rát.

Sau một lúc, nó đã nhận ra tình huống của nó bây giờ. Nó bị trói trên giường, tay bị trói cao qua đầu cùng với thành giường, chân bị dây xích dài phía dưới khóa lại, tại sao nó lại bảo xích chân dài?

Vì nó lăn một vòng trên giường cũng không thấy bị khựng lại tí nào.

"Ngươi còn bị thương đấy, đừng vận động mạnh quá?"

Thác Thiên Yết giật bắn mình, chợt co rúm người vào nằm yên tại chỗ. Giọng nói của ai đây? Nó không quen biết.

Trầm trầm, nhưng lại càng nhiều vài tia bỡn cợt.

Nó chần chậm rúc vào góc giường, lắng nghe động tĩnh của đối phương.

Nó cảm giác được đệm giường dần lún xuống, bất an chợt xâm lấn lí trí, hét lên: "Ngươi là ai? Vì sao lại bắt ta"

Đối phương không hề trả lời lại nó. Chỉ có từng bước áp sát. Từng bước làm nó căng thẳng.

Sau đó, nó liền nhìn thấy ánh sáng, hình ảnh mông lung mờ ảo, người trước mặt, mang một nét đẹp làm người ta cảm thấy quỷ dị.

Thác Thiên Yết im lặng, cảnh giác đối diện.

Lâm Xà Phu bình thản, lấy tờ giấy bán thân ra từ trong tay áo.

Trưa nay gặp được nó, hắn đã sớm muốn bắt nó về, vừa chuộc thân cho nó xong, hắn liền sai người dẫn về. Chữa thương, sai người tắm rửa, để nó ngủ một giấc.

Bây giờ, bảo bối hắn mong đợi, cuối cùng cũng đã nhìn hắn.

Hắn thật sự là kìm lòng không đặn, ánh mắt đó... ha ha.... ánh mắt đó!

Lâm Xà Phu, ngay lúc này, nét mặt hắn biến dạng, trông như vui tới không thể khống chế biểu cảm. Khoé miệng ngoác ra.

Ha ha, Thác Thiên Yết, dùng ánh mắt ẩn ẩn ngọn lửa ấy, sáng quắc nhìn hắn! Ha ha ha!

Không phải sợ hãi, không phải e dè, không phải tuyệt vọng!

Nó khác với tất cả những đứa nhỏ trước đây!

Hắn tìm được rồi! Cuối cùng cũng tìm được rồi! Phi Nhi của hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau