Thập Nhị Thuyết Nhân Sinh

Chương 11

Trước Sau
Khi đó thù trong giặc ngoài, tình hình ở biên cương căng thẳng như ngàn cân treo sợi tóc, con trai phó tướng Ma Phiên Tự - Ma Thiên Bình, bị thương nặng trong đợt đẩy lùi cuộc đột kích của quân địch vừa qua, lâm vào mê mang ngắn hạn.

Ngoài trời âm u không trăng, trong lều trại chỉ có một ngọn đèn dầu le lói, người nằm trên giường mặt mũi trắng bệt, ngoài lều là binh lính túc trực canh giữ.

Lính canh nghiêm túc đứng gác, mắt lạnh nhìn bóng dáng nhỏ bé từ xa đi tới.

Dáng vẻ của một đứa con nít, nhưng bước chân vững vàng, lưng thẳng, ánh mắt tựa đao không hề trốn tránh, y phục trên người là của quân hậu cần, nó đang tiến gần lại đây, trên tay là chậu nước và vài cái khăn mới.

"Là ai? Thuộc đội ngũ nào, tới đây làm gì?" Lính canh đặt câu hỏi theo thường lệ.

Thác Bạch Dương đứng nghiêm, báo danh báo đội ngũ rõ ràng rành mạch. Nó tới thay thuốc.

Lính canh đương nhiên để nó vào, thuận miệng thăm dò tình hình bên kia một câu: "Trại phía tây thế nào rồi?"

Thác Bạch Dương liếc nhìn hắn một cái rồi quay mặt đi, gọn gàng đáp: "Các quân y đều tập trung bên đó, ngươi không cần lo lắng. Những người bị thương nặng đều đang trong tình trạng hồi phục."

Quân địch đột kích, đúng lúc tướng quân dẫn phó tướng mang binh đánh về kinh. Thủ thành chỉ còn một mình Ma Thiên Bình. Trận này kéo dài nửa tháng, cuối cùng người bị thương nặng nhất chỉ có Ma Thiên Bình.

Ma Thiên Bình dẫn đầu phá trận, đánh tới nỗi máu đỏ cả mắt, không nơi nào không có máu, địch lui thì thủ, địch tới thì đánh. Ngày đêm không dứt, quân địch cuồn cuộn như lũ, Ma Thiên Bình vẫn vững vàng trên lưng ngựa, hào khí ngút trời, nhìn hắn như thế, quân binh mới không mất sĩ khí, càng như uống mười chén máu gà. Cùng hắn giết tới nỗi địch phải tháo giáp bỏ chạy.

Tướng quân có lệnh, nếu địch đã dám tấn công, Ma Thiên Bình phải đánh tới khi lấy được thủ cấp của tướng quân đối phương thì mới được về thành.

Rốt cuộc, hắn cũng về rồi!

Nhưng đối phương cũng không phải đèn cạn dầu, xong trận này, Ma Thiên Bình liền không thể xuống giường. Chính là xương xốt giống như bị phế hết, thoát lực nằm yên đó.

Bản thân Thác Bạch Dương cũng thương tích đầy mình.

Lính gác gật đầu, cảm tạ nó một tiếng thật khẽ, nét mặt vơi đi một phần phiền muộn.

"Không có gì." Thác Bạch Dương lạnh nhạt đáp, vươn tay vén rèm, bước vào.

Lính canh buồn cười, nói với huynh đệ: "Ngươi xem nó kìa, giả bộ ông cụ non cái gì chứ? Nó còn lo hơn cả ta, hỏi tới cái gì là biết ngay."

Huynh đệ hắn liền bật cười: "Nó cơ bản là thế rồi, ngươi chấp nhất với nó làm gì? Thôi, nghiêm túc canh đi."

Trong lều, Thác Bạch Dương đưa mắt nhìn người nằm trên giường, nó mím môi. Cơ thể nhỏ bé của tiểu thiếu niên mười hai mười ba nhưng lại linh hoạt bước dài tới cạnh giường, nó đặt khay nước ấm sang một bên, sau đó tay chân linh hoạt nhảy lên.

Đã hai ngày rồi, người ta đều đã chỉnh đốn xong cả, tiếp tục luyện quân buổi sáng, vậy sao ngươi kém cỏi thế chứ, cả ngón tay cũng chưa nhấc lên được.

Thác Bạch Dương quẹt miệng, lấy dược liệu các quân y đã giao cho nó ra, nó bắt đầu linh hoạt tháo bỏ băng quấn cũ, thay thuốc.

Khoảng chừng một nén nhang qua đi, nó đã đắp được gần hết số thuốc, liền nhìn thấy người yên lặng nằm trên giường nãy giờ đột nhiên siết chặt nắm tay tới run rẩy.

Thác Bạch Dương trầm mặt, nhanh như chớp bỏ bình thuốc trên tay xuống, vươn vóc dáng nhỏ hơn phân nửa người nằm trên giường lên, ghì chạt bả vai Ma Thiên Bình lại.

Quả nhiên, người trên giường tỉnh rồi.

Mồ hôi tuôn ra như suối, cả cơ mặt đều co lại. Nó lặng im với lấy khăn sạch chặn những giọt mồ hôi rơi vào vết thương, nhìn Ma Thiên Bình cắn răng, cắn tới muốn bật máu.

Nó vốn đã biết sẽ như thế này, thuốc này đau đớn vô cùng, đau như lấy dao cứa vào ruột gan ngươi vậy. Người này lần nào cũng bị đau làm cho tỉnh, rồi lại ngất lịm vì đau.

Ma Thiên Bình cố gắng hít thở, dưỡng khí xung quanh hắn dường như luôn thiếu thốn, há miệng đớp lấy từng hơi một. Nhưng dù đau đến mức nào, thì ngoài tiếng thở ra cũng không có bất kỳ âm thanh rên la gì phát ra.

Vết thương của hắn cực kỳ nghiêm trọng, thuốc tuy đau nhưng vẫn không thể bỏ một lần thuốc nào. Nếu không hắn xem như tàn phế rồi.

Lần này vết thương hình như đã lành lặn hơn mấy ngày trước, sau cơn đau đớn qua đi, hắn vẫn còn sức mở mắt nhìn bóng dáng nhỏ bé túc trực cạnh mình.

Còn dư sức mở miệng trêu nó: "A, tiểu dã tử đáng yêu nào đây? Lâu rồi không gặp."

Thác Bạch Dương lãnh đạm: "Ngươi ít nói lại chút đi." Nói sẽ động vết thương, đương nhiên nửa câu sau nó giấu nhẹm trong cổ họng.

Ma Thiên Bình cười trừ, vẫn một mực nhìn nhóc con cau mày không vui, cả giọng điệu đều chứa đầy cưng chiều: "Sao thế này? Ai ăn hiếp nhóc sao, mặt mày cau có cho ta xem à?"

Thác Bạch Dương không hề trả lời hắn, nói một đằng khác: "Lần này nhất định phải đòi bằng đủ."

Ma Thiên Bình cười nhìn nó: "Thủ cấp cũng lấy rồi, chẳng phải đòi xong rồi sao?"

Thác Bạch Dương liếc hắn, nó đương nhiên hiểu, lần này tướng quân dẫn binh về kinh, bao nhiêu phó tướng cũng dẫn đi, chỉ để lại đúng một mình Ma Thiên Bình giữ thành, không phải vì bên phía kinh thành nguy cấp hơn, cần nhiều nhân lực hơn, mà Triệu Sư Tử, rõ ràng là muốn lấy biên cương ra để cược.

Lấy an nguy đất nước ra để cược.

Cược Ma Thiên Bình thắng trận.

Chỉ cần Ma Thiên Bình thắng trận này, vị trí của Ma Thiên Bình trong quân tức khắc vững như núi. Đồng nghĩa, mở đường cho địa vị sau này.

"Ha ha, tướng quân lại cược thắng rồi." Ma Thiên Bình bật cười: "Tiểu Dương nói xem, trận này ta có oai phong không?"

Thác Bạch Dương liếc hắn, nhìn khuôn mặt không chút nghiêm túc kia, ngứa mắt!

"Oai? Oai cái đầu ta! Ngươi vô dụng, một chút vết thương mà cũng nằm liệt giường."

"Ai ai ai, độc miệng thật đấy."

"..." Thác Bạch Dương nhăn mày càng chặt, nét mặt như sắp đánh hắn tới nơi, nhưng động tác lau mồ hôi cho hắn vẫn không hề thô bạo chút nào, thậm chí còn có chút nhẹ nhàng.



Ma Thiên Bình thật không nỡ nhìn nó như thế, vươn tay đặt lên bàn tay cầm khăn ấm của nó, bây giờ hắn có muốn nắm lấy bàn tay này cũng không đủ sức nữa là đằng khác.

Thác Bạch Dương dừng động tác, đôi con ngươi của nó dưới ánh sáng ngọn đèn dầu mà nhiễm đỏ.

"Mình ta thương tích là đủ rồi, ngươi lo mà ăn uống cho đàng hoàng, bao tuổi rồi mà vẫn lùn như vậy, đừng để lúc ta khoẻ mạnh đi tra hỏi quân sĩ, lại nghe được ngươi bỏ bữa nào. Tới khi ấy liền phạt theo quân pháp."

"Ta mới không thèm bỏ bữa, mỗi ngày đều ăn hết luôn phần của ngươi!" Thác Bạch Dương mạnh miệng

"Ha ha...tê!" Ma Thiên Bình cắn răng, đúng là cơ thể không cho phép hắn động dù là một chút mà.

Thác Bạch Dương liền nhìn hắn, lớn tiếng: "Ngươi đừng cười!"

"Được được được, không cười, không cười, a, bảo bối ngươi là gia gia ta rồi, cái gì cũng nghe ngươi, được chưa?" Ma Thiên Bình cưng chiều nói, giọng hắn khản đặc mà lại nhỏ, làm Thác Bạch Dương phải ngồi gần hơn một chút.

Nãy giờ nó đều không gạt bàn tay Ma Thiên Bình ra. Ma Thiên Bình lặng lẽ nhìn nó, câu khoé miệng. Ánh mắt đều ấm áp như nắng hạ, nào giống gương mặt trắng bệt không chút máu của hắn: "Ra chiến trường bị thương là hiển nhiên, chỉ là lần này ta hơi xui xẻo một xíu thôi, trước khi ra trận còn chưa ôm ngươi lấy may một cái, bất quá nam nhi đại trượng phu, dăm ba mấy vết thương cỏn con này làm sao làm khó được ta, đúng không Tiểu Dương?"

Thác Bạch Dương liếc nhìn hắn, khinh bỉ: "Tốt nhất là thế."

Ma Thiên Bình cười cười, thầm nói nhóc độc miệng, lo lắng cho ta thì cứ nói đi chứ, cách biểu đạt quá sai rồi, không biết là học từ ai ra nữa, tốt hơn là đừng để hắn gặp phải, nếu không hắn phải cặn kẽ hỏi thăm tám đời tổ tông cái người làm tiểu bảo bối của hắn lớn lên thành thế này.

Thác Bạch Dương quấn băng lại cho hắn, nhìn từng vết thương được che chắn kỹ càng.

Chợt, cái người vốn nên an tĩnh nằm yên lại vươn tay, bàn tay từ nắm tay Thác Bạch Dương đã chuyển sang lơ lửng giữa không trung.

Nó nhìn Ma Thiên Bình, qua ánh mắt cưng chiều của hắn mà cau mày, mang nét mặt không mấy tình nguyện chậm rãi cúi đầu, để hắn có thể chạm vào mặt mình.

Bàn tay ấy thô ráp, mang theo vết chai khi cầm kiếm, cũng giống như tay nó nhưng lớn hơn một chút. Sờ lên má mang tới cảm giác ngưa ngứa.

"Tiểu Dương..."

Thác Bạch Dương đưa mắt nhìn hắn, cả hai dần chìm vào không gian của riêng mình, trong mắt, chỉ có đối phương.

"Thiên Bình." Chợt, một giọng nói truyền vào từ bên ngoài

"!?" Thác Bạch Dương giật người, nhanh như chớp leo xuống giường. Quỳ một chân hành lễ: "Tiểu nhân Thác Bạch Dương, bái kiến phó soái."

Hành động nhanh nhẹn lưu loát, không chút đứt quản. Nó không thể nào không nhận ra giọng nói này, đây là giọng của phó soái bấy giờ - Ma Phiên Tự.

Phó soái về rồi!? Vậy tướng quân cũng...?

Mặt Ma Phiên Tự lạnh như tiền bước vào, không thèm liếc mắt nhìn Thác Bạch Dương một cái, đồng nghĩa, nó vẫn phải tiếp tục quỳ.

Ma Phiên Tự tiến tới bên giường, nhìn nhi tử đã tỉnh lại: "Ta và tướng quân đã nhận được thư của ngươi trên đường về, trận này xem như ngươi thành công rồi, thương tích thế nào rồi?"

Ma Thiên Bình không thể ngồi dậy, chỉ có thể mở miệng chào người: "Phó soái."

"Ừm. Tỉnh lại khi nào?" Ma Phiên Tự kéo ghế ngồi xuống, một lòng làm lơ Thác Bạch Dương.

Ma Thiên Bình nhìn Ma Phiên Tự, không chút biểu cảm.

Không khí cứ như vậy mà dần trở nên lúng túng.

Thác Bạch Dương quỳ dưới đất nhíu mày, bàn tay nắm chặt, thầm liếc mắt ra hiệu với Ma Thiên Bình.

Thật không may, Ma Thiên Bình dù có nhìn thấy nó ra hiệu thì vẫn kiên quyết không mở miệng. Đây là ý gì? Còn không phải đứng về phía Thác Bạch Dương sao?

Tiểu Dương không đứng lên được, thì 'ngài phó soái' cứ ngồi đó nói chuyện một mình đi!

Ma Phiên Tự hừ một tiếng, khoát tay.

Thác Bạch Dương nhanh chóng đáp lễ, lui ra ngoài. Trước khi hạ rèm, không mấy yên tâm liếc nhìn Ma Thiên Bình.

Sau đó liền bị nụ cười dở hơi của hắn làm cho tỉnh lại, nó đúng là đầu úng nước mới đi lo cho hắn!

Ra khỏi lều, nó trở về khu của nó, tiếp tục giúp đỡ mọi người trị thương. Nhưng cả một đường đều trầm mặc, bởi trong đầu nó bị thái độ của phó soái lấp đầy.

Từ khi nó vừa nhập ngũ, làm quân dự bị, mỗi ngày lẩn quẩn trong khu hậu cần, phó soái căn bản không mấy để tâm tới nó.

Nhưng phó soái chắc chắn biết nó, bởi ông là một người vô cùng để tâm tới các huynh đệ cùng mình vào sinh ra tử, người nào nhập ngũ ông cũng biết tên nhớ mặt, huống hồ là một thằng nhóc nhỏ tuổi nhất toàn quân như nó.

Nó nhớ lần đầu gặp Ma Thiên Bình, là vào hôm quân binh thao luyện, hình thức đối chiến.

Nó nhỏ tuổi nhất, nhưng cũng vì từ nhỏ nhập ngũ nên xương cốt linh hoạt, không đến nỗi bị đánh tới không biết trời trăng.

Qua được năm sáu trận, nó đã bị người ta quăng cho thấm mệt, liền đụng phải tên họ Ma nào đó.

Hắn một thân y phục gọn gàng khoang khoái, đứng khoanh tay trước mặt cách nó mười bước chân, quan sát nó thở hồng hộc hồi sức.

Chờ tới khi nó đã có thể hô hấp bình thường, nó liền lao về phía tên đó, mặc kệ bản thân đã như cái nùi giẻ, bên tai nó là tiếng reo hò không dứt, hùng dũng, oai vệ, vang dội, trời rung đất chuyển.

Bầu không khí đó, đã tiếp thêm cho nó niềm tin vào cái ảo tưởng hoang đường của nó là nó có thể đẩy ngã được đối phương, ai ngờ còn chưa chạm vào, đã bị đối phương vật đo đất.

Đáng ghét nhất là, hắn còn cười giễu nó!



Xen lẫn với tiếng reo hò huýt gió thích thú, nó phảng phất nghe được nụ cười bất đắc dĩ, thanh tân, mát mẻ, và câu nói nhỏ, ngựa con háu đá, nhóc con chơi vui không?

Thác Bạch Dượng quẹt miệng, hừ!

Chỉ giỏi ỷ mình lớn hơn nó! Nó mới không phục.

Nhưng, chẳng biết là không phục thế nào, mà giờ hắn là người nó thân nhất trong quân.

Chính là ngày ngày kiếm hắn phục thù, đánh trả, đòi mặt mũi.

Cuối cùng, mặt mũi sớm đã bị dẫm nát, đánh cũng không lại người ta.

Vào một lần hai người đánh tới mệt lả, liền vứt mặt mũi vật nhau dưới đất, căn bản là lăn lộn đùa giỡn, vì lúc đó ai còn sức mà đánh nữa.

Chính là lúc còn đang ha hả cười đối phương vô dụng, hình ảnh phó tướng lọt vào tầm mắt nó.

Đứng đó, lẳng lặng, thâm trầm quan sát nó. Nhìn nó cứ như... nhìn một con bọ.

Ngay lập tức.

Nó như chìm vào hầm băng, cả mặt mũi cũng rút không còn một giọt máu, ánh mắt đó, là loại ánh mắt đã trải qua bao nhiêu trận máu tanh tạo thành, một thằng tiểu tử chưa từng đánh trận thật như nó, không có một tia hi vọng để chống đỡ.

Bịch!

Nó đột ngột đụng trúng cái gì đó mà bị dội ngược về, bước chân lảo đảo.

Ngẩng đầu, một thanh niên trông có vẻ bằng tuổi Ma Thiên Bình khẽ câu khoé miệng, nhìn nó.

Ánh mắt kia...

Tướng quân, hoàng tử, Triệu Sư Tử!?

Nó ngơ ra như phỏng, bị kéo khỏi dòng suy nghĩ của mình. Không phải vì nhìn thấy Triệu Sư Tử, mà là vì tiểu đệ đệ của nó, đang, đứng, cạnh, hắn.

"Tiểu Xử?" Nó nghi hoặc nhìn chằm chằm, chính là không thể tin được.

Sau khi hoàn hồn, phản ứng đầu tiên của nó là muốn giật người về.

Huynh đệ bọn họ từ nhỏ đã không ai bao bọc, phản ứng cơ bản của họ là cảnh giác, nhờ thế mới sống sót được tới hôm nay. Vì thế nên cho dù nhìn thấy đệ đệ mình đứng gần ai, cũng đều sẽ nổi lên bất an, nổi lên tư tưởng phản kháng.

Thác Xử Nữ, khi đó chỉ cao ngang hông Triệu Sư Tử, giật tay mình khỏi tay đối phương rồi chạy về phía nó.

"Tam ca!" Thác Xử Nữ vừa bước mấy bước đã biến thành chạy, lao thẳng vào lòng nó.

Thác Bạch Dương giang tay, nhẹ nhàng đón lấy Thác Xử Nữ, tuổi hai huynh đệ không chênh nhau bao nhiêu, nhưng Thác Xử Nữ chỉ bằng phân nửa Thác Bạch Dương.

Thác Bạch Dương ôm được Thác Xử Nữ vào lòng liền hồi phục lý trí, nhớ tới tướng quân còn đang ở đây, liền muốn hành lễ.

Bất quá Triệu Sư Tử đã phất tay, đồng thời bình tĩnh hỏi: "Ngươi là Thác Bạch Dương?"

"Thần Thác Bạch Dương, bái kiến tướng quân."

Thác Xử Nữ câu cổ Thác Bạch Dương, vùi đầu vào vai nó, khẽ dụi. Không ngẩng đầu lên lấy một cái.

Triệu Sư Tử híp mắt, phất tay, xoay người rời đi.

Thác Bạch Dương cấp tốc ôm Thác Xử Nữ về lều trại của nó, vừa đi vừa lo lắng hỏi: "Sao đệ lại ở đây? Còn đi cùng tướng quân?"

Thác Xử Nữ vẫn cứ chôn mặt vào hõm vai nó, nhưng rất ngoan đáp: "Đệ thay Nhị ca tới, được người khi nãy dẫn đệ tới."

Thác Bạch Dương vào lều, thả nó xuống ghế: "Nhị ca? Nhị ca có việc gì sao? Sao lại để đệ đến đây?"

Các quân sĩ trong quân đều có một ngày để người thân tới thăm, nhưng vì số lượng quân binh rất đông, nên mất khoảng một năm mới quay lại lượt của nó, bình thường đều là Nhị ca vào thăm nó, vì Thác Bảo Bình có võ công trong người, ít nhất là an toàn hơn những huynh đệ còn lại, bây giờ lại để Tiểu Xử đi?

Thác Xử Nữ đầu đuôi thuật lại: "Giặc vào nhà, Đại ca bị thương, Nhị ca phải ở lại chăm sóc, nên bất đắc dĩ giao ta cho người khi nãy, tiện đường trở về."

Thác Bạch Dương vừa nghe câu đầu là gân xanh đã nổi lên trán, chân mày dính thành một đường.

Thác Xử Nữ biết nó thể nào cũng như vậy, liền vươn tay giữ giữa mi tâm của nó: "Tam ca bình tĩnh, người khi nãy huynh gọi là tướng quân kịp thời cứu giúp, Đại ca chỉ bị thương ngoài da, đối phương còn gọi người chữa trị, huynh ấy sẽ không sao, Nhị ca đã về trông Đại ca rồi, hắn dẫn đệ về đây, cả đường bình an vô sự. Huynh đừng lo lắng, xem, ta không phải lành lặn sao?"

"...Ừm" Thác Bạch Dương thở ra một hơi, xoa đầu nó: "Tiểu Xử thật ngoan, còn có thể tới thăm Tam ca."

Thác Xử Nữ liền híp mắt cười, nụ cười ấy như nắng xuân về, bao nhiêu thứ lẩn quẩn trong lòng Thác Bạch Dương đều vị đánh bay.

"Nhanh thôi, đất nước sắp thái bình rồi." Thác Bạch Dương khẳng định

Thác Xử Nữ nghiêng đầu: "Làm sao huynh biết?"

"Chính là người vừa nãy, hắn chính là tướng quân của chúng ta, đồng thời cũng là hoàng tử, người duy nhất nắm được binh quyền trong tất cả các hoàng tử còn lại, hắn vừa từ kinh thành trở về, ngày vui không còn xa nữa đâu."

Tuy Thác Bạch Dương không nói rõ, nhưng Thác Xử Nữ có thể mang máng xâu chuỗi.

Thác Xử Nữ im lặng, trong đầu dần dần hiện lên bóng dáng ngược sáng, to lớn kia.

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau