Thập Nhị Thuyết Nhân Sinh

Chương 3

Trước Sau
Thác Nhân Mã phong trần tiêu soái đi dạo, trên tay cầm theo nguyên liệu ủ rượu.

Người kinh thành đều biết, Thác gia có hai anh em sinh đôi.

Một là thư sinh thanh nhã

Hai là tửu nhân phong tình

Tướng mạo giống nhau, nhưng khí chất bất đồng, tuy từ tận trong đáy lòng là giống hệt.

Hay nói một cách khác, cả hai đều có mị hoặc của riêng mình, Thác Xữ Nữ lựa chọn gián tiếp che đậy, còn Thác Nhân Mã tự do phô bày

Điển hình là quần áo của họ

Thác Xữ Nữ là quan phục kín kẽ, ngọc bội bên đai lưng

Thác Nhân Mã là áo rộng lả lướt, luôn treo theo một bầu rượu nhỏ

Dù hè hay đông, Thác Nhân Mã cũng không chịu ăn bận đường hoàng. Nếu hỏi hắn, hắn sẽ đáp đó là chuyện của ngươi chắc!?

Làm sao a!?

Bản thân hắn thấy thoải mái là được. Con người hắn sống là phải tiêu soái.

Hắn đi dạo a đi dạo, một hồi ghé mua hồ lô ngào đường, một hồi tấp vài hàng lưỡi vịt cay, chốc chốc lại nhìn tiệm đậu phụ thối, chỉ mới đi nửa đường lớn, tay hắn đã ôm đầy đồ ăn, giờ dậu nhiều người ra đường, ánh đèn cũng bắt đầu nổi lên, chờ đón trăng treo cao.

Đường xá đông đúc, vừa lúc đi ngang một cửa hàng có rất nhiều người xếp hàng, Thác Nhân Mã lại ôm không biết bao nhiêu là đồ ăn.

Chuyện đương nhiên sẽ xảy ra, chính là va chạm

Đụng một cái, cả người hắn liền ngã ngửa ra sau, đồ vật trên người bay tứ tung. Người nọ như một bức tường thành cứng ngắc, đụng ê ẩm cả người hắn.

Người kia cũng hơi lung lay, bước về sau mấy bước.

Va chạm không nhẹ, đầu Thác Nhân Mã còn nhiều sao hơn trên trời, che trán chờ mắt hết nổ đom đóm

"Xin lỗi." tiếng người nọ vang lên, quý chữ như vàng. Nhưng lại không khó nghe, khàn khàn đều đều

Thác Nhân Mã ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn cổ hắn đeo tràng hạt, mỗi hạt đều to bằng nửa nắm tay, áo trong trắng, cà sa khoác bên ngoài màu đen.

Trong lòng Thác Nhân Mã chửi thầm một tiếng ngọa tào! Đời hắn sợ nhất là hòa thượng

Ý định đòi tiền đồ ăn bay biến trong nháy mắt, Thác Nhân Mã vội nhặt túi nguyên liệu lên, gật đầu với hòa thượng một cái coi như xin lỗi rồi chạy biến.

Hòa thượng nhìn theo bóng lưng của hắn, lại từ từ nhìn túi đồ rơi trên mặt đất, trộn lẫn với vài cái lưỡi vịt, đậu hủ này nọ.

Tại Thác gia

Thác Song Ngư ngủ trưa một giấc, ngủ thẳng tới bây giờ mới tỉnh. Có lẽ đêm qua chuyên tâm chữa trị, chưa chợp mắt được bao nhiêu.

Hắn ngủ đủ, lại càng hoạt bát hơn lúc sáng. Nhìn người nằm trên giường đã được hắn xử lý vết thương nhưng vẫn dơ hề hề, tuy nhiên với tình trạng hiện tại lại không thể tắm được.

Thác Song Ngư nghiêng đầu, vừa vặn đụng trúng ánh nhìn của người nọ. Liền nhe răng cười

"Thúc tên gì thế? Ta phải xưng hô thế nào đây?"

"Ta gọi Hàng Ma Kết, hai sáu tuổi, ngươi có thể xưng hô tùy ý." Hàng Ma Kết chăm chú quan sát Thác Song Ngư

Thác Song Ngư nga một cái gật gật đầu, lớn hơn cả đại ca nhà hắn, gọi thúc là đúng rồi "Thúc thúc, đã thấy khỏe hơn chưa?"

Hàng Ma Kết "..."

Thôi, hắn thấy vẫn nên đổi xưng hô đi "Ngươi gọi Ma Kết là được."

"Rất không lễ phép, ta chỉ mới mười bảy." Thác Song Ngư lắc đầu

"Vậy thì kêu ta là Kết huynh" Hàng Ma Kết cố gắng khuyên nhủ

"Thúc còn lớn hơn đại ca ta một tuổi" Thác Song Ngư kiên định

Hàng Ma Kết chấp nhận số phận "... Được rồi, tùy ngươi."

Hắn liền cười rộ lên "Thúc thúc, ta đi pha nước nóng cho ngươi lau người được không?"

Tắm sao?

Hàng Ma Kết nghi hoặc, ngẫm lại thấy cũng đúng, hắn chạy trốn ba ngày ba đêm, không dừng chân không ăn gì, chỉ uống được mấy ngụm nước sông. Không dơ mới là lạ.

Thác Song Ngư e ngại vết thương trên người hắn, hỏi "Thúc có cần người giúp hay không?"

Hàng Ma Kết cần người khác lau người giùm sao?

Tất nhiên là không, nhưng nếu là Thác Song Ngư thì hắn có ngu mới từ chối.

"Ngươi giúp ta sao?" Cặp mày của hắn giương cao

Thác Song Ngư tủm tỉm "Ta gọi người tới a"

Hàng Ma Kết "..." quên đi, hắn mơ hơi xa rồi "Không cần, tự ta lau."

Thác Song Ngư đồng ý đi kêu người chuẩn bị nước.

Hắn ngồi dậy cử động thân thể, vận nội công đi một vòng khắp tĩnh mạch. Xem ra nội thương của hắn không nhẹ, cần tịnh dưỡng ít lâu.

Đêm qua là hắn chó ngáp phải ruồi, được Thác gia cứu một cái mạng, Hàng Ma Kết cau mày, phải nghiêm túc nghĩ cách trả ân.

Bình phong đã dựng lên xong, Hàng Ma Kết liền không kiên nể thoát y phục.

Cơ thể hắn luyện công từ nhỏ, dưỡng ra từng khối cơ bắp săn chắc uyển chuyển, vai rộng eo nhỏ, nam nhân đầu đội trời chân đạp đất. Hắn cao một mét chín, tính ra Thác Song Ngư có lẽ chưa tới được vai hắn.



Hàng Ma Kết cau mày, lần đầu chán ghét thân hình của mình, đứng cạnh Thác Song Ngư chẳng khác nào bị treo cái mác chú cháu chứ?

Hắn càng không nghĩ tới, cái mác đó thì làm sao? Dù sao đúng là cách nhau không ít tuổi.

Hàng Ma Kết vô lí lẩm bẩm, đi vào sau vách ngăn.

Vết thương ngoài da của hắn chủ yếu là ở phía trước, nên vẫn tương đối dễ dàng tránh cho chúng bị thấm nước.

Vì trên người nhiều chỗ thương tích, nên không mất quá nhiều thời gian, hắn chỉ lau qua những nơi lành lặn, chờ vết thương kết vẩy xong rồi lại tính tiếp. Bây giờ bản thân hắn cử động cũng không tiện.

Mất khoảng nửa nén nhang, Hàng Ma Kết bước ra khỏi bồn nước tắm, kéo khăn vắt trên bình phong xuống.

Cùng lúc, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra. Khí tức xa lạ tiến vào.

Hàng Ma Kết nghiêm mặt, nhanh như chớp quấn khăn vào bên hông, cơ bắp trên người căng lên, hắn vụt người ra ngoài, trong chớp mắt vào thế công nắm chặt kiếm trên tay.

Giằng co cùng người đối diện.

Hàng Ma Kết cau mày, khó hiểu nhìn hòa thượng trước mặt.

Hòa thượng cũng quan sát hắn, ánh mắt lướt nhanh qua cơ thể vết thương chằng chịt, rồi dời tầm nhìn tới tuyến nhân ngư, sau đó nhắm mắt từ chối xem tiếp, niệm "A di đà phật"

Hàng Ma Kết nhướng mày, trở về tư thế cơ bản, hắn không tìm được sát ý từ trong mắt hòa thượng, mặc dù người nọ đột nhiên xuất hiện trong đây.

Hòa thượng cao ngang hắn, tóc đen ngắn củn cởn, nhìn như đội cái tổ chim lên đầu, tràng hạt lớn đeo trên cổ, làm hắn thoạt nhìn to hơn Hàng Ma Kết một phần. Tay chắp trước ngực, thần tình lãnh đạm.

Đối diện với Hàng Ma Kết đang cảnh giác, không chút mảy may gợn sóng.

Hàng Ma Kết khoanh tay, thử dò hỏi "Ta gọi Hàng Ma Kết, ngươi tên gì?"

"Lư Kim Ngưu" hòa thượng lãnh đạm đáp, đặt gói đồ lên trên bàn

"Không phải người họ Thác, ngươi vào đây làm gì?" Hàng Ma Kết nhớ rõ thiếu niên giới thiệu mình họ Thác a!

Lư Kim Ngưu đưa mắt nhìn hắn, chỉ chỉ bọc đồ "Trả đồ"

Hàng Ma Kết nhướng mày, Lư Kim Ngưu xoay người, trước khi ra cửa cũng trả lại hắn một câu, giống như đặc biệt ghim cái câu nói của đối phương mà phản bác "Ngươi cũng chẳng phải người họ Thác."

Khóe mắt Hàng Ma Kết giật giật, tức cười bật một tiếng ha hả đáp lại hắn.

Cái tên hòa thượng này, không tốt lành như bề ngoài.

Hàng Ma Kết nhún vai, thôi thì cũng không phải vấn đề của hắn. Xoay người thay y phục

Cánh tay khựng lại giữa không trung, ảo não nhìn bộ y phục te tua của mình. Như này làm sao đứng trước mặt thiếu niên đây?

"Thúc? Thúc đã tắm xong chưa?" hình bóng Thác Song Ngư in lên màng cửa, nhỏ nhắn đáng yêu

Hàng Ma Kết nhìn nhìn mình chỉ có cái khăn ngang hông, khóe miệng khẽ nhếch, đi về phía sau bình phong "Xong rồi, ngươi vào đi"

Thác Song Ngư mở cửa, đặng đặng đặng chạy tới trước bình phong "Ta mang y phục mới cho thúc, vắt ở đây nhé"

"Cảm tạ, đưa cho ta là được" Hàng Ma Kết vươn người ra.

Cả nửa thân trên đều lộ ra ngoài, cơ ngực săn chắc cùng từng khối cơ bụng rõ ràng lọt vào cặp mắt mèo của Thác Song Ngư.

Hàng Ma Kết tắm rửa một trận, sạch sẽ hơn trước rất nhiều.

Đường nét gương mặt hắn góc cạnh rõ ràng, phác họa nên cái cằm kiên nghị, mũi cao mắt sâu. Hơi hướng của nét đẹp ngoại tộc. Mái tóc hắn thì ra cũng không phải đen tuyền, mà là màu nâu, nương theo ánh sáng đèn dầu, phá lệ nhạt màu.

Mái tóc dài còn vươn giọt nước, chúng chảy xuống chân tóc, tụ lại, càng lao nhanh về nơi bí ẩn bị bình phong che chắn.

Hàng Ma Kết cầm lấy y phục, giả vờ giả vịt như mình không thấy mắt tiểu thiếu niên hiện lên hình ngôi sao lấp lánh, hỏi "Còn có việc gì sao?"

Thác Song Ngư hoàn hồn, đỏ mặt lắc đầu, giấu đầu hở đuôi chạy khỏi phòng.

Thác Song Ngư đứng ngoài cửa ôm gương mặt nóng hổi của mình, không tin được mà tự bắt mạch.

Sao lại nóng thế này?

Sao tim đập nhanh thế này?

Không xong a hắn không xong a!

Ở bên trong, tên nào đó đắc ý mỉm cười, tiếu ý treo đầy mặt.

Một nơi khác tại kinh thành.

Trong gian phòng rộng lớn tổ chức bán đấu giá. Thác Thiên Yết và Thác Bảo Bình ngồi cạnh nhau, buổi đấu giá đã bắt đầu được một nửa.

Thác Thiên Yết ngáp một cái, hai mí mắt dính hết vào nhau. Thác Bảo Bình ngồi bên cạnh ôm đao nhắm mắt, không biết đã ngủ hay chưa.

Hôm qua vừa vặn làm bể chậu cây của lão Đại, Thác Bảo Bình bị hắn lôi theo bồi tội. Buổi đấu giá hôm nay Thác Thiên Yết đã 'tia' hai tháng trời, nhưng hắn còn đang ngại phải chi tiền...

Hắc, coi như tiểu đệ báo hiếu hắn a. Vừa nghĩ tới không cần mất tiền, tâm trạng hắn vui vẻ hơn hẳn.

Vỗ vai lão Nhị "Bảo Bình, đệ canh giúp ta đi, khi nào tới nó thì kêu ta dậy"

Thác Bảo Bình vẫn nhắm mắt, lười biếng gật đầu.

Thác Thiên Yết ghét bỏ, đừng có một hồi liền ngủ luôn chứ?

Tuy người đệ đệ này không mấy đáng tin, nhưng bất quá võ công của hắn lại đáng tin a, vì thế Thác Thiên Yết vui vẻ nhắm mắt ngủ một giấc.

Chỗ bọn họ ngồi là một phòng riêng trên gác, dành cho khách nhân giàu có đặt trước hoặc những nhân vật tai to mặt lớn. Hôm nay hai huynh đệ chiếm được vị trí chính diện, đối mặt với sân khấu, cuối đầu liền nhìn rõ hết thảy khung cảnh.

Mỗi phòng đều có một cái màn che mỏng, dài vừa đủ để người ngoài không thể nhìn rõ khuôn mặt người ngồi bên trong.

Bây giờ cách gian phòng của bọn họ còn có hai phòng khác có người đặt. Đều buông màn xuống, nhưng loáng thoáng có thể thấy được một phòng có một người, phòng kia lại có hai người.



"Thành giao. Chúng ta sẽ đến với vật phẩm tiếp theo. Giống cây Floresta tuổi thọ lên đến ba ngàn năm tuổi. Giá khởi điểm một trăm ngàn lượng vàng."

Thác Bảo Bình nghe giá tiền mà giật giật lỗ tai, bắt đầu suy tính đến khả năng mình 'lỡ' ngủ luôn không nghe thấy đoạn đấu giá này.

Hé mắt nhìn Thác Thiên Yết ngủ quên trời đất bên cạnh, nếu là ở nhà thì chắc chắn hắn đã chảy cả ke ra.

Thác Bảo Bình đặt tay lên ngực, giằng xéo lương tâm.

Thử nghĩ xem.

Hắn có nhiều tiền lắm sao?

Đương nhiên là không rồi.

"Hai trăm ngàn"

Hắn có thể đền cây kiểng cho đại ca sao?

Cái này chưa chắc có khả năng?

"Ba trăm năm mươi"

Nhưng!

Hắn có thể giả bộ ngủ quên không!?

Quá dễ dàng!

"Bốn trăm ngàn"

Hừ hừ... Cắn rứt a, biết vậy đã không thèm chấp nhất với tên lão Tam cứng đầu kia.

"Bốn trăm năm mươi ngàn" Khách nhân cách gian phòng của họ có động tĩnh, bàn tay có vẻ là của thư đồng cầm biển số vươn ra. Người chủ trì liền đọc lên.

"Năm trăm ngàn" Khách nhân bên tay trái bọn họ tiếp tục ra giá.

"Bảy trăm" Bên phải nâng giá.

"Bảy trăm năm mươi" Bên trái không nhường.

"Chín trăm"

Thác Bảo Bình cắn răng, đổ mồ hôi hột. Hai mắt hết nhìn trái lại nhìn phải. Thầm nói các người điên con mẹ nó hết à, có mỗi cái hạt giống cũng giành đến chó cắn mèo tha, về trồng hành ăn cho đã còn hơn!

Vị khách bên trái không lên tiếng nữa, người chủ trì liền đếm ngược "Chín trăm ngàn lượng vàng lần thứ nhất!"

Thác Bảo Bình quay đầu nhìn Thác Thiên Yết.

"Chín trăm... lần thứ hai!"

Cặp mắt đen khóa chặt trên cái bảng số để trên bàn.

"Chín trăm lần thứ..."

"Một vạn!" Thác Bảo Bình giơ bản số!

Đại ca, ta có hiếu với huynh nhất đó! Hu hu hu. Tiền để dành cưới vợ của hắn hu hu hu.

"Một vạn lần thứ nhất!"

"Một vạn lần thứ hai!"

"Một vạn lần thứ ba! Thành giao! Chúc mừng khách nhân số 069!" Tiếng vỗ tay dưới khán đài vang lên.

Thác Thiên Yết bị giật mình tỉnh giấc, đập vào mắt hắn là khuôn mặt không biết nên cười hay khóc của lão Nhị nhà mình.

Buổi đấu giá kết thúc, Thác Thiên Yết vui mừng nhận hạt giống, còn đặc biệt xoa đầu Thác Bảo Bình, khen thưởng một câu.

Hắn vui vẻ a! Hưng phấn a!

Nhưng khách nhân ngồi bên tay phải không cao hứng!

Phía sau màn che, nam nhân ngả ngớn ngồi trên ghế, y phục rộng thùng thình, vạt áo trễ xuống tận thắt lưng để lộ ra từng khối cơ bụng chỉnh tề, ngoài làn da hơi chút trắng đến khác thường, thì mọi thứ đều tuyệt mỹ đến khiến người lóa mắt.

Hắn dùng phong thái cao ngạo lãnh diễm cau mày, khóe môi mím chặt.

Thái giám hầu hạ co rúm đứng một bên, thầm cầu trời khẩn phật cho vị chủ nhân này đừng giậu đổ bìm leo. Hôm nay hắn ra đường chỉ đem chín trăm ngàn theo, lúc đó mình đã nhắc nhở một lần, kiến nghị chủ nhân nên cầm thêm, phòng đấu giá ngọa hổ tàng long, chưa chắc không có kẻ có lòng tranh giành.

Nhưng chủ nhân không nghe a!

"Người trong gian phòng đó là ai!"

"Thưa Vương gia, nô tài không...!"

'Choang' một tiếng thanh thúy, thái giám muốn nuốt luôn lưỡi của bản thân. Hắn tội tình gì chứ!?

"Nói tiếp!"

"..."

"Ngươi câm sao!" Người nọ âm trầm gằn từng chữ một

Thái giám trắng cả mặt quỳ xuống, dập đầu liên tục, miệng mồm dính cả vào nhau "Thần... Thần đi tìm ngay! Tìm tìm ông ông chủ hỏi xem danh sách thuê thuê thuê thuê gian phòng phòng phòng..."

"Còn không mau cút!"

Thái giám đứng lên, chạy như sắp chết đi tìm lão bản.

Đúng là người có số của người, chó có số của chó, hắn đây chắc phải gây ra tội ác tày trời mới theo hầu vị Vương gia này, nghe đồn người này trước đó cũng không có như vậy a! Sao lại thành ra thế này!?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau