Thập Niên 50 Đoàn Sủng Mang Theo Tiệm Lương Vượt Qua Nạn Đói
Chương 21: Củ Sắn
Triệu Lập Văn nhìn với vẻ mặt ngốc nghếch: "Vợ còn có thể ly hôn, em gái là cả đời."
"Còn có con của anh sau này nữa." Triệu Tuế Tuế tiếp tục bổ sung lời uy hiếp.
"..." Triệu Lập Văn trợn trắng mắt: "Không phải em cũng biết bí mật của anh sao?"
"Đúng rồi!" Triệu Tuế Tuế vỗ tay, cô bé quên mất Triệu Lập Văn cũng có ngón tay vàng, không gian chỉ bằng một nửa của mình thôi, nhưng đó cũng là không gian!
"Tuế Tuế, anh đối xử với em tốt như vậy, sao em nỡ lòng nào nghi ngờ anh như thế? Em nghĩ xem, lúc em ngốc nghếch, là ai thay tã, tắm rửa, pha sữa cho em." Triệu Lập Văn sau khi tiếp nhận sự thật mình là xuyên không, liền toàn tâm toàn ý coi mình như chưa uống canh Mạnh Bà đã đầu thai, cứ thế mà sống ở thời đại này.
Có em trai thì chăm em trai, em gái vừa sinh ra đã gặp nạn lớn, anh đối với em gái là hết lòng hết dạ.
"Đừng nói nữa!" Triệu Tuế Tuế dậm chân, xấu hổ muốn độn thổ, tại sao mình lại có những ký ức này chứ.
"Bây giờ chúng ta phải là trẻ con, hòa nhập vào cuộc sống ở thời đại này, người bị thiên thạch rơi trúng chắc chắn không chỉ có hai chúng ta." Triệu Lập Văn nghiêm túc nói.
Triệu Tuế Tuế giật mình trước lời nói của anh, vội vàng gật đầu đồng ý, hai anh em đã đạt được sự đồng thuận.
"Em muốn đi săn thêm con mồi." Triệu Tuế Tuế nói ra điều cô bé vẫn luôn muốn làm.
"Cơ thể nhỏ xíu của em thì săn được con gì?" Triệu Lập Văn đánh giá thân hình ba mét bẻ đôi của em gái.
"Không phải còn có anh sao? Anh không muốn ăn thịt à?" Triệu Tuế Tuế hỏi dồn dập.
"... Đến lúc đó dẫn Tiểu Võ đi cùng." Triệu Lập Văn thỏa hiệp, cậu em trai này của anh từ nhỏ đã khỏe, chỉ là hơi cứng đầu một chút.
Triệu Tuế Tuế đạt được mục đích, vui vẻ vung cây cuốc nhỏ, đào đào, bỗng đào trúng một củ màu trắng, nhỏ xíu.
Cô bé nhổ củ lên: "Cái gì đây? Khoai mì hay củ sắn dây?"
Triệu Lập Văn nhận lấy củ từ tay em gái, đưa tay sờ sờ lớp nhớt ở chỗ gãy, "Chắc là củ sắn dây."
Khoai mì thường mọc ở miền Nam, củ sắn dây ở đây chắc là mọc hoang, nhìn nhỏ quá, nhưng mà có còn hơn không.
Nói xong, anh cầm lấy cây cuốc nhỏ trong tay Triệu Tuế Tuế bắt đầu đào, không ngờ dưới đất còn có nữa.
"Xung quanh không có ai." Triệu Tuế Tuế đi một vòng, quay lại báo cáo.
"Đi, chúng ta đi báo cho mẹ biết."
Tại sao không về báo cho bố, chẳng phải là vì bố vẫn phải chống gậy đi sao, báo cho ông cũng vô ích.
Hai anh em chạy đến ruộng, Triệu Lập Văn nhớ sáng nay mẹ phải đi làm cỏ ruộng ngô.
Tìm thấy Trần Tú Hòa, anh nhỏ giọng kể lại chuyện vừa phát hiện.
Trần Tú Hòa nghe xong, nhìn về phía con trai cả để xác nhận.
Triệu Lập Văn gật đầu.
"Hai đứa về trước đi." Trần Tú Hòa biết chỗ con trai cả nói, bà dự định buổi trưa mọi người nghỉ ngơi sẽ đến đó xem sao.
Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Văn nghe lời mẹ, tiếp tục quay lại cắt cỏ heo.
Đi ngang qua con sông nhỏ, hai người gọi Triệu Lập Võ đang nhảy sông lên.
"Tiểu Võ, chỗ này này." Triệu Lập Văn chỉ vị trí cho em trai.
Triệu Lập Võ nhận lấy cây cuốc nhỏ trong tay em gái bắt đầu đào, Triệu Tuế Tuế đứng bên cạnh cảnh giới.
"Đúng là có thật này, làm sao mang về đây?" Triệu Lập Võ chỉ đào vài cái đã nhổ được một củ sắn dây dài hơn 30 cm, to bằng cổ tay cậu.
"Cho vào gùi trước đã." Triệu Lập Văn lót một lớp cỏ heo xung quanh gùi, sau đó bỏ củ sắn dây em trai đào được vào.
"Hay lắm." Nói xong, Triệu Lập Võ tiếp tục đào.
Triệu Lập Văn cầm liềm, định đào cùng, nhưng cuối cùng vẫn bỏ cuộc, bắt đầu tìm hòn đá nào vừa tay để đào.
Ba anh em bận rộn một lúc mới chất đầy gùi, Triệu Tuế Tuế ước chừng nặng khoảng 40 cân, cô bé nhìn về phía Triệu Lập Văn. Hôm qua Triệu Tuế Tuế được cân thử, cô bé nặng 30 cân, anh cả và anh hai đều có thể cõng được cô bé.
Triệu Lập Văn nhận ra ánh mắt của em gái, khóe miệng giật giật, thân hình nhỏ bé hiện tại của anh không cõng nổi, "Tiểu Võ , em cõng đi, anh đỡ phía sau cho."
"Không cần đâu anh, em cõng được." Triệu Lập Võ ngồi xổm xuống, cõng gùi lên.
Triệu Tuế Tuế nhìn anh trai cõng 40 cân mà chẳng tốn chút sức nào, miệng há hốc kinh ngạc, đây là chuyện mà đứa trẻ 7 tuổi làm được sao?
Cô biết anh trai rất khỏe, nhưng cậu luôn có thể phá vỡ nhận thức của cô: "Tiểu Võ, bây giờ em có thể vác được vật nặng bao nhiêu?"
"Không biết nữa, em cảm thấy mình có thể cõng hai gùi như này." Triệu Lập Võ nhún nhảy cái gùi trên lưng, sờ sờ đầu nói.
Triệu Lập Văn thấy em trai cõng có vẻ thoải mái nên cũng không đỡ nữa, dù sao một gùi cỏ heo cũng chỉ khoảng 10 cân, đỡ như vậy dễ bị người khác phát hiện.
Lúc này, tiếng chiêng báo hiệu đã 11 giờ.
Ba anh em Triệu Tuế Tuế bắt đầu chạy về nhà.
Ở nhà, Triệu Quảng Thúc đang tập phục hồi chức năng, chân của ông đã gần khỏi, chỉ cần một tuần nữa là có thể bỏ gậy và đi lại từ từ.
"Tuế Tuế, các con đi đâu vậy?", Triệu Quảng Thúc nhìn ba đứa con với khuôn mặt lấm lem bụi đất, nghi hoặc hỏi.
"Cha, chúng con tìm được thứ tốt, vào bếp nói ạ.", Triệu Tuế Tuế ghé tai cha nói nhỏ.
"Còn có con của anh sau này nữa." Triệu Tuế Tuế tiếp tục bổ sung lời uy hiếp.
"..." Triệu Lập Văn trợn trắng mắt: "Không phải em cũng biết bí mật của anh sao?"
"Đúng rồi!" Triệu Tuế Tuế vỗ tay, cô bé quên mất Triệu Lập Văn cũng có ngón tay vàng, không gian chỉ bằng một nửa của mình thôi, nhưng đó cũng là không gian!
"Tuế Tuế, anh đối xử với em tốt như vậy, sao em nỡ lòng nào nghi ngờ anh như thế? Em nghĩ xem, lúc em ngốc nghếch, là ai thay tã, tắm rửa, pha sữa cho em." Triệu Lập Văn sau khi tiếp nhận sự thật mình là xuyên không, liền toàn tâm toàn ý coi mình như chưa uống canh Mạnh Bà đã đầu thai, cứ thế mà sống ở thời đại này.
Có em trai thì chăm em trai, em gái vừa sinh ra đã gặp nạn lớn, anh đối với em gái là hết lòng hết dạ.
"Đừng nói nữa!" Triệu Tuế Tuế dậm chân, xấu hổ muốn độn thổ, tại sao mình lại có những ký ức này chứ.
"Bây giờ chúng ta phải là trẻ con, hòa nhập vào cuộc sống ở thời đại này, người bị thiên thạch rơi trúng chắc chắn không chỉ có hai chúng ta." Triệu Lập Văn nghiêm túc nói.
Triệu Tuế Tuế giật mình trước lời nói của anh, vội vàng gật đầu đồng ý, hai anh em đã đạt được sự đồng thuận.
"Em muốn đi săn thêm con mồi." Triệu Tuế Tuế nói ra điều cô bé vẫn luôn muốn làm.
"Cơ thể nhỏ xíu của em thì săn được con gì?" Triệu Lập Văn đánh giá thân hình ba mét bẻ đôi của em gái.
"Không phải còn có anh sao? Anh không muốn ăn thịt à?" Triệu Tuế Tuế hỏi dồn dập.
"... Đến lúc đó dẫn Tiểu Võ đi cùng." Triệu Lập Văn thỏa hiệp, cậu em trai này của anh từ nhỏ đã khỏe, chỉ là hơi cứng đầu một chút.
Triệu Tuế Tuế đạt được mục đích, vui vẻ vung cây cuốc nhỏ, đào đào, bỗng đào trúng một củ màu trắng, nhỏ xíu.
Cô bé nhổ củ lên: "Cái gì đây? Khoai mì hay củ sắn dây?"
Triệu Lập Văn nhận lấy củ từ tay em gái, đưa tay sờ sờ lớp nhớt ở chỗ gãy, "Chắc là củ sắn dây."
Khoai mì thường mọc ở miền Nam, củ sắn dây ở đây chắc là mọc hoang, nhìn nhỏ quá, nhưng mà có còn hơn không.
Nói xong, anh cầm lấy cây cuốc nhỏ trong tay Triệu Tuế Tuế bắt đầu đào, không ngờ dưới đất còn có nữa.
"Xung quanh không có ai." Triệu Tuế Tuế đi một vòng, quay lại báo cáo.
"Đi, chúng ta đi báo cho mẹ biết."
Tại sao không về báo cho bố, chẳng phải là vì bố vẫn phải chống gậy đi sao, báo cho ông cũng vô ích.
Hai anh em chạy đến ruộng, Triệu Lập Văn nhớ sáng nay mẹ phải đi làm cỏ ruộng ngô.
Tìm thấy Trần Tú Hòa, anh nhỏ giọng kể lại chuyện vừa phát hiện.
Trần Tú Hòa nghe xong, nhìn về phía con trai cả để xác nhận.
Triệu Lập Văn gật đầu.
"Hai đứa về trước đi." Trần Tú Hòa biết chỗ con trai cả nói, bà dự định buổi trưa mọi người nghỉ ngơi sẽ đến đó xem sao.
Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Văn nghe lời mẹ, tiếp tục quay lại cắt cỏ heo.
Đi ngang qua con sông nhỏ, hai người gọi Triệu Lập Võ đang nhảy sông lên.
"Tiểu Võ, chỗ này này." Triệu Lập Văn chỉ vị trí cho em trai.
Triệu Lập Võ nhận lấy cây cuốc nhỏ trong tay em gái bắt đầu đào, Triệu Tuế Tuế đứng bên cạnh cảnh giới.
"Đúng là có thật này, làm sao mang về đây?" Triệu Lập Võ chỉ đào vài cái đã nhổ được một củ sắn dây dài hơn 30 cm, to bằng cổ tay cậu.
"Cho vào gùi trước đã." Triệu Lập Văn lót một lớp cỏ heo xung quanh gùi, sau đó bỏ củ sắn dây em trai đào được vào.
"Hay lắm." Nói xong, Triệu Lập Võ tiếp tục đào.
Triệu Lập Văn cầm liềm, định đào cùng, nhưng cuối cùng vẫn bỏ cuộc, bắt đầu tìm hòn đá nào vừa tay để đào.
Ba anh em bận rộn một lúc mới chất đầy gùi, Triệu Tuế Tuế ước chừng nặng khoảng 40 cân, cô bé nhìn về phía Triệu Lập Văn. Hôm qua Triệu Tuế Tuế được cân thử, cô bé nặng 30 cân, anh cả và anh hai đều có thể cõng được cô bé.
Triệu Lập Văn nhận ra ánh mắt của em gái, khóe miệng giật giật, thân hình nhỏ bé hiện tại của anh không cõng nổi, "Tiểu Võ , em cõng đi, anh đỡ phía sau cho."
"Không cần đâu anh, em cõng được." Triệu Lập Võ ngồi xổm xuống, cõng gùi lên.
Triệu Tuế Tuế nhìn anh trai cõng 40 cân mà chẳng tốn chút sức nào, miệng há hốc kinh ngạc, đây là chuyện mà đứa trẻ 7 tuổi làm được sao?
Cô biết anh trai rất khỏe, nhưng cậu luôn có thể phá vỡ nhận thức của cô: "Tiểu Võ, bây giờ em có thể vác được vật nặng bao nhiêu?"
"Không biết nữa, em cảm thấy mình có thể cõng hai gùi như này." Triệu Lập Võ nhún nhảy cái gùi trên lưng, sờ sờ đầu nói.
Triệu Lập Văn thấy em trai cõng có vẻ thoải mái nên cũng không đỡ nữa, dù sao một gùi cỏ heo cũng chỉ khoảng 10 cân, đỡ như vậy dễ bị người khác phát hiện.
Lúc này, tiếng chiêng báo hiệu đã 11 giờ.
Ba anh em Triệu Tuế Tuế bắt đầu chạy về nhà.
Ở nhà, Triệu Quảng Thúc đang tập phục hồi chức năng, chân của ông đã gần khỏi, chỉ cần một tuần nữa là có thể bỏ gậy và đi lại từ từ.
"Tuế Tuế, các con đi đâu vậy?", Triệu Quảng Thúc nhìn ba đứa con với khuôn mặt lấm lem bụi đất, nghi hoặc hỏi.
"Cha, chúng con tìm được thứ tốt, vào bếp nói ạ.", Triệu Tuế Tuế ghé tai cha nói nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất