Thập Niên 50 Đoàn Sủng Mang Theo Tiệm Lương Vượt Qua Nạn Đói
Chương 4: Không Ngốc
Bữa trưa rất thịnh soạn, trứng xào hoa hẹ, thịt kho xào đậu đũa và canh nấm rơm.
Món ăn như vậy vào thời buổi này chỉ có dịp lễ tết mới có, hôm nay vì chúc mừng con gái út khỏi bệnh, Trần Tú Hòa đặc biệt làm một bữa ngon.
Nhìn trứng gà và thịt kho trong bát, thịt kho xào đậu đũa phần lớn đều ở trong bát Triệu Tuế.
Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ chỉ được chia có hai miếng, vô cùng quý trọng cắn từng miếng nhỏ, Triệu Tuế cầm thìa chia thịt kho trong bát cho ba người: "Mọi người cùng ăn."
Nói xong, cô cúi đầu lùa cơm. Cô đã đói từ lâu, củ khoai lang nướng buổi sáng anh trai cho bị Triệu Lập Kim của nhà bác cả cướp mất. Trong ký ức, thằng nhóc đó rất hay cướp đồ ăn của cô. Lúc đó đầu óc cô chưa tỉnh táo, chưa từng nói với người nhà.
Trần Tú Hòa thấy con gái biết nhường nhịn đồ ăn, cuối cùng cũng tin là con bé đã thực sự khỏi bệnh rồi. Trước kia cho gì nó ăn nấy, không cho thì có đói cũng không đòi.
"Ăn đi." Nhìn vẻ mặt do dự của hai đứa con trai, Trần Tú Hòa nói để chúng ăn.
Ăn trưa xong, Trần Tú Hòa mở ngăn kéo lấy ra ba tờ phiếu gửi tiền, dự định ngày mai lên bệnh viện huyện cho con gái khám lại.
Sau khi chia nhà, mỗi tháng bố chúng đều gửi về bốn mươi đồng. Trước kia khi chưa chia nhà, Triệu Quảng Thúc còn để dành lại hai mươi đồng phòng khi bất trắc. Sau khi chia nhà, ông chỉ giữ lại mười đồng, còn lại đều gửi về.
"Lập Văn, ngày mai con được nghỉ học phải không?" Con trai cả thông minh, thích học hành, đi học từ sớm. Còn con trai thứ chờ mấy tháng nữa cũng có thể đưa đi học tiểu học.
"Ngày mai con không đi học, có chuyện gì vậy mẹ?" Mẹ ít khi quan tâm đến việc học hành của cậu. Lúc mới đi học, lần nào cậu cũng đứng nhất, mẹ đã quen rồi.
"Vậy tối nay con viết thư cho cha, báo cho cha biết em Tuế đã khỏi bệnh rồi. Ngày mai bốn mẹ con mình lên huyện, con muốn mua gì thì bảo mẹ, mẹ mua cho."
"Đi bệnh viện ạ?" Triệu Lập Văn nghĩ đến việc em gái đã khỏi bệnh bèn hỏi.
"Trước tiên đi bệnh viện, sau đó đến bưu điện gửi thư lấy tiền, cuối cùng đến cửa hàng bách hóa." Trần Tú Hòa kể cho con trai cả lịch trình ngày mai.
"Vâng, tối về con sẽ viết."
"Mẹ, con muốn ăn bánh quy bơ." Triệu Lập Võ nghe nói ngày mai được lên huyện, ôm tay mẹ cười híp mắt nũng nịu.
"Được, ba đứa mỗi đứa được mua một món." Sau khi chia nhà, tiền trợ cấp của chồng đủ cho bốn mẹ con sinh hoạt, thậm chí còn dư, thỉnh thoảng Triệu Quảng Thúc còn gửi thêm đồ ăn về, toàn là những thứ cửa hàng bách hóa trong huyện không có.
"Vậy... con muốn ăn kẹo." Thấy ánh mắt mẹ nhìn mình, Triệu Tuế bèn nói đại một thứ.
Cô không rõ thời buổi này có những loại quà vặt gì, chỉ có thể nói muốn ăn kẹo.
"Ngủ đi, chiều nay con dẫn em ra ngoài chơi, nhớ tránh xa bờ sông và trên núi đấy."
Trần Tú Hòa bế con gái út lên giường, cầm quạt hương bồ bên cạnh quạt cho con bé. Triệu Tuế vốn không buồn ngủ, nhưng cũng dần dần nhắm mắt lại.
Đến khi cô tỉnh dậy lần nữa thì trên giường chỉ còn lại một mình.
Trong nhà không có đồng hồ, cô cũng không biết bây giờ là mấy giờ, chỉ có thể nhìn ánh nắng bên ngoài để đoán là khoảng bốn giờ chiều.
"Tuế Tuế, em tỉnh rồi à?" Triệu Lập Võ người đầy mồ hôi đẩy cửa đi vào, nhìn thấy em gái ngồi trên giường, liền đưa tay kéo chân cô đến mép giường, rồi bế cô xuống đất.
"..."
Triệu Tuế Tuế: Có nghĩ đến cảm nhận của tôi không hả!
"Tuế Tuế?" Triệu Lập Võ nghĩ hay là em gái lại ngốc rồi.
"Anh, anh đi đâu đấy?"
"Anh đi đánh Triệu Lập Kim một trận cho em hả giận." Nói xong, cậu nhóc cười toe toét, để lộ hàm răng trắng bóng.
"..." Anh trai cô hơi ngốc, nhưng không ảnh hưởng đến việc cô "tố cáo": "Thằng nhóc đó thường xuyên cướp đồ ăn của em!"
"Cái gì? Cướp bao nhiêu lần?" Nghe xong, Triệu Lập Võ lập tức nổi đóa.
"Không nhớ rõ, rất nhiều lần!"
"Khốn kiếp, tao sẽ đánh nó một tháng liền!" Triệu Lập Võ lập tức tuyên bố số phận của Triệu Lập Kim trong một tháng tới.
Lúc này Triệu Lập Kim đang xoa xoa cánh tay, bỗng dưng cảm thấy lạnh sống lưng.
Triệu Lập Võ đứng rất gần cô, cô ngửi thấy mùi mồ hôi trên người cậu, "Anh, hay là anh đi thay quần áo đi?"
"Được, đợi lát nữa anh dẫn em ra ngoài chơi."
Triệu Lập Võ thay quần áo xong, đội chiếc mũ rơm trên tường lên đầu em gái, dẫn cô ra ngoài.
Đi trên đường, Triệu Tuế gặp mấy đứa trẻ trong làng gọi anh trai cô.
"Lập Võ , ra chân núi tìm dế không?"
"Đi!" Triệu Lập Võ đáp, rồi dắt tay em gái đi theo mọi người.
"Sao lại dẫn... em gái đi cùng thế?" Triệu Thiết Trụ biết cậu nhóc rất thương yêu cô em gái ngốc của mình, vội vàng đổi cách xưng hô.
"Tuế Tuế ở nhà cả ngày, em dẫn nó ra ngoài hít thở không khí. Tuế Tuế, đây là anh Thiết Trụ này." Lúc trưa, anh cả giao cho cậu một nhiệm vụ, đó là đưa em gái ra ngoài chơi, thông qua miệng lũ trẻ nói cho cả làng biết em gái cậu đã hết ngốc.
Món ăn như vậy vào thời buổi này chỉ có dịp lễ tết mới có, hôm nay vì chúc mừng con gái út khỏi bệnh, Trần Tú Hòa đặc biệt làm một bữa ngon.
Nhìn trứng gà và thịt kho trong bát, thịt kho xào đậu đũa phần lớn đều ở trong bát Triệu Tuế.
Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ chỉ được chia có hai miếng, vô cùng quý trọng cắn từng miếng nhỏ, Triệu Tuế cầm thìa chia thịt kho trong bát cho ba người: "Mọi người cùng ăn."
Nói xong, cô cúi đầu lùa cơm. Cô đã đói từ lâu, củ khoai lang nướng buổi sáng anh trai cho bị Triệu Lập Kim của nhà bác cả cướp mất. Trong ký ức, thằng nhóc đó rất hay cướp đồ ăn của cô. Lúc đó đầu óc cô chưa tỉnh táo, chưa từng nói với người nhà.
Trần Tú Hòa thấy con gái biết nhường nhịn đồ ăn, cuối cùng cũng tin là con bé đã thực sự khỏi bệnh rồi. Trước kia cho gì nó ăn nấy, không cho thì có đói cũng không đòi.
"Ăn đi." Nhìn vẻ mặt do dự của hai đứa con trai, Trần Tú Hòa nói để chúng ăn.
Ăn trưa xong, Trần Tú Hòa mở ngăn kéo lấy ra ba tờ phiếu gửi tiền, dự định ngày mai lên bệnh viện huyện cho con gái khám lại.
Sau khi chia nhà, mỗi tháng bố chúng đều gửi về bốn mươi đồng. Trước kia khi chưa chia nhà, Triệu Quảng Thúc còn để dành lại hai mươi đồng phòng khi bất trắc. Sau khi chia nhà, ông chỉ giữ lại mười đồng, còn lại đều gửi về.
"Lập Văn, ngày mai con được nghỉ học phải không?" Con trai cả thông minh, thích học hành, đi học từ sớm. Còn con trai thứ chờ mấy tháng nữa cũng có thể đưa đi học tiểu học.
"Ngày mai con không đi học, có chuyện gì vậy mẹ?" Mẹ ít khi quan tâm đến việc học hành của cậu. Lúc mới đi học, lần nào cậu cũng đứng nhất, mẹ đã quen rồi.
"Vậy tối nay con viết thư cho cha, báo cho cha biết em Tuế đã khỏi bệnh rồi. Ngày mai bốn mẹ con mình lên huyện, con muốn mua gì thì bảo mẹ, mẹ mua cho."
"Đi bệnh viện ạ?" Triệu Lập Văn nghĩ đến việc em gái đã khỏi bệnh bèn hỏi.
"Trước tiên đi bệnh viện, sau đó đến bưu điện gửi thư lấy tiền, cuối cùng đến cửa hàng bách hóa." Trần Tú Hòa kể cho con trai cả lịch trình ngày mai.
"Vâng, tối về con sẽ viết."
"Mẹ, con muốn ăn bánh quy bơ." Triệu Lập Võ nghe nói ngày mai được lên huyện, ôm tay mẹ cười híp mắt nũng nịu.
"Được, ba đứa mỗi đứa được mua một món." Sau khi chia nhà, tiền trợ cấp của chồng đủ cho bốn mẹ con sinh hoạt, thậm chí còn dư, thỉnh thoảng Triệu Quảng Thúc còn gửi thêm đồ ăn về, toàn là những thứ cửa hàng bách hóa trong huyện không có.
"Vậy... con muốn ăn kẹo." Thấy ánh mắt mẹ nhìn mình, Triệu Tuế bèn nói đại một thứ.
Cô không rõ thời buổi này có những loại quà vặt gì, chỉ có thể nói muốn ăn kẹo.
"Ngủ đi, chiều nay con dẫn em ra ngoài chơi, nhớ tránh xa bờ sông và trên núi đấy."
Trần Tú Hòa bế con gái út lên giường, cầm quạt hương bồ bên cạnh quạt cho con bé. Triệu Tuế vốn không buồn ngủ, nhưng cũng dần dần nhắm mắt lại.
Đến khi cô tỉnh dậy lần nữa thì trên giường chỉ còn lại một mình.
Trong nhà không có đồng hồ, cô cũng không biết bây giờ là mấy giờ, chỉ có thể nhìn ánh nắng bên ngoài để đoán là khoảng bốn giờ chiều.
"Tuế Tuế, em tỉnh rồi à?" Triệu Lập Võ người đầy mồ hôi đẩy cửa đi vào, nhìn thấy em gái ngồi trên giường, liền đưa tay kéo chân cô đến mép giường, rồi bế cô xuống đất.
"..."
Triệu Tuế Tuế: Có nghĩ đến cảm nhận của tôi không hả!
"Tuế Tuế?" Triệu Lập Võ nghĩ hay là em gái lại ngốc rồi.
"Anh, anh đi đâu đấy?"
"Anh đi đánh Triệu Lập Kim một trận cho em hả giận." Nói xong, cậu nhóc cười toe toét, để lộ hàm răng trắng bóng.
"..." Anh trai cô hơi ngốc, nhưng không ảnh hưởng đến việc cô "tố cáo": "Thằng nhóc đó thường xuyên cướp đồ ăn của em!"
"Cái gì? Cướp bao nhiêu lần?" Nghe xong, Triệu Lập Võ lập tức nổi đóa.
"Không nhớ rõ, rất nhiều lần!"
"Khốn kiếp, tao sẽ đánh nó một tháng liền!" Triệu Lập Võ lập tức tuyên bố số phận của Triệu Lập Kim trong một tháng tới.
Lúc này Triệu Lập Kim đang xoa xoa cánh tay, bỗng dưng cảm thấy lạnh sống lưng.
Triệu Lập Võ đứng rất gần cô, cô ngửi thấy mùi mồ hôi trên người cậu, "Anh, hay là anh đi thay quần áo đi?"
"Được, đợi lát nữa anh dẫn em ra ngoài chơi."
Triệu Lập Võ thay quần áo xong, đội chiếc mũ rơm trên tường lên đầu em gái, dẫn cô ra ngoài.
Đi trên đường, Triệu Tuế gặp mấy đứa trẻ trong làng gọi anh trai cô.
"Lập Võ , ra chân núi tìm dế không?"
"Đi!" Triệu Lập Võ đáp, rồi dắt tay em gái đi theo mọi người.
"Sao lại dẫn... em gái đi cùng thế?" Triệu Thiết Trụ biết cậu nhóc rất thương yêu cô em gái ngốc của mình, vội vàng đổi cách xưng hô.
"Tuế Tuế ở nhà cả ngày, em dẫn nó ra ngoài hít thở không khí. Tuế Tuế, đây là anh Thiết Trụ này." Lúc trưa, anh cả giao cho cậu một nhiệm vụ, đó là đưa em gái ra ngoài chơi, thông qua miệng lũ trẻ nói cho cả làng biết em gái cậu đã hết ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất