Thập Niên 50 Đoàn Sủng Mang Theo Tiệm Lương Vượt Qua Nạn Đói

Chương 9: Thỏ Hoang (2)

Trước Sau
Đợi mãi không thấy con chim nào, hai anh em lại đổi chỗ khác, chẳng may đi lên núi. Triệu Lập Võ nhớ lời mẹ dặn, không được phép đưa em gái lên núi, cậu nắm tay Triệu Tuế Tuế định quay xuống, thì bất ngờ Triệu Tuế Tuế bị trượt chân ngã xuống.

Chưa kịp kéo em gái dậy, Triệu Lập Võ nhìn thấy một đàn thỏ từ trong bụi rậm chạy ra, một con, hai con... Không kịp nghĩ ngợi nhiều, cậu vội vàng nhặt ná lên, bắn liên tiếp năm phát.

Những con thỏ còn lại hoảng sợ bỏ chạy tán loạn. Thấy Triệu Tuế Tuế đã tự mình đứng dậy, Triệu Lập Võ dặn cô đứng im tại chỗ, còn mình thì chạy nhanh như bay về phía những con thỏ vừa chạy mất.

Triệu Tuế Tuế phủi phủi đất cát dính trên đầu gối, vừa ngẩng đầu lên đã thấy anh trai xách ba con thỏ từ xa chạy về phía mình. Mồi con thỏ ước chừng phải bốn năm cân, vậy mà Triệu Lập Võ dùng dây leo buộc chúng lại, xách trên tay mà vẫn chạy nhanh thoăn thoắt. Triệu Tuế Tuế càng thêm khẳng định về sức khỏe của anh trai mình.

"Tuế Tuế, nhìn này, anh bắn được ba con đấy!"

"Anh, làm thế nào mà mình mang về được?"

Theo lý mà nói, những thứ trên núi đều là của chung, nếu chỉ có một con thì có thể không ai để ý, nhưng ba con thế này chắc chắn sẽ bị người khác dòm ngó.

Triệu Lập Võ cũng đang đau đầu, miếng thịt đã vào tay rồi, cậu không muốn bỏ lỡ chút nào. Cậu bắt đầu nghĩ cách để đưa số thỏ này về nhà mà không bị người trong thôn phát hiện. Giá như anh cả ở đây thì tốt rồi, anh cả thông minh như vậy, nhất định sẽ nghĩ ra cách.

"Anh, hay là chúng ta nhặt một ít củi khô, giấu thỏ vào trong rồi phủ củi lên trên, thế nào anh?" Nhìn thấy những cành cây khô trên mặt đất, Triệu Tuế Tuế chợt nảy ra ý tưởng. Nếu cô chỉ có một mình thì có thể thu hết vào không gian, nhưng giờ có anh trai ở đây, cô không thể làm vậy được. "Nhưng mà, anh có nhấc nổi không?"

"Anh nghĩ mình làm được." Nói xong, Triệu Lập Võ bắt đầu nhặt củi.

Triệu Tuế Tuế cũng không đứng yên, cô lấy đất sét đắp lên vết thương cho con thỏ đang chảy máu. Nhìn thấy máu đã ngừng chảy, cô hài lòng gật đầu, cách này có vẻ rất hiệu quả.

Triệu Lập Võ tìm mấy chiếc lá to, bọc thỏ lại rồi bắt đầu chất củi lên trên. Để tránh bị người khác phát hiện, hai anh em chất củi càng ngày càng nhiều.



Triệu Tuế Tuế nhìn đống củi chất cao như núi trước mặt, nuốt nước miếng, ngước mắt nhìn Triệu Lập Võ.

"Anh bê được, đi thôi, về nhà nào." Triệu Lập Võ đi trước mở đường, dẫn em gái xuống núi.

Triệu Tuế Tuế ôm ná theo sau. Vừa đi đến ngã ba xuống núi, hai anh em gặp Triệu Lập Văn tan học về.

"Tiểu Võ, sao em lại đưa Tuế Tuế lên núi thế kia? Nhặt nhiều củi như vậy, có mệt chết em không?" Triệu Lập Văn từ xa đã nhìn thấy hai em, vội vàng chạy đến giúp Triệu Lập Võ bê củi.

"Anh, trong đó có thứ tốt, ba con thỏ đấy!" Triệu Tuế Tuế nhỏ giọng nói với Triệu Lập Văn.

"Hả?!" Triệu Lập Văn ngạc nhiên nhìn hai em, ánh mắt dò hỏi.

Hai anh em đồng thời gật đầu. Triệu Lập Văn vội vàng bê chắc đống củi, nhỏ giọng nói: "Về nhà đã!"

Bây giờ là giờ cơm, mọi người trong thôn đều ở nhà, ba anh em may mắn không gặp ai, cứ thế đi thẳng về nhà.

"Vào bằng cửa sau." Triệu Lập Văn nói nhỏ với Triệu Lập Võ.

Về đến nhà, thấy Trần Tú Hòa đã nấu cơm xong, đang định ra ngoài tìm ba anh em thì thấy cả ba người đã về đến cửa.

"Sao lại nhặt nhiều củi thế này? Tiểu Võ, mẹ đã nói là con không được nhặt nhiều như vậy rồi mà!" Con trai út tuy sức khỏe tốt, nhưng cũng mới chỉ có bảy tuổi, Trần Tú Hòa không muốn con trai phải làm việc nặng nhọc.

"Mẹ, vào nhà rồi con nói." Bê đống củi nặng trĩu trên đường, Triệu Lập Văn mệt đến mức thở không ra hơi, cậu liếc nhìn em trai bên cạnh, thấy Triệu Lập Võ vẫn rất bình tĩnh, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi tủi thân.

Trần Tú Hòa đưa tay nhận lấy đống củi trên tay con trai thứ, vừa nhấc lên, bà đã cảm thấy có gì đó không đúng.



Quả nhiên, mở bó củi ra, lộ ra ba con thỏ bên trong.

"Đây... là hai đứa con đánh?"

"Là Tuế Tuế giẫm trúng hang thỏ, con dùng ná cha làm bắn trúng." Triệu Lập Võ hớn hở kể lại toàn bộ sự việc, mong được mẹ khen ngợi.

"Con đưa Tuế Tuế lên núi à?" Trần Tú Hòa nheo mắt, nhìn về phía con trai út.

Triệu Lập Võ lúc này mới giật mình thon thót.

"Không lên núi, bọn con chỉ đi theo chim nhỏ thôi, lúc định quay về thì Tuế Tuế giẫm trúng hang thỏ." Triệu Tuế Tuế vội vàng giải thích thay Triệu Lập Võ, cô bé phát hiện mình có thể tranh thủ lên núi nhiều hơn trước khi mất mùa, tích trữ thêm thịt, dù sao thịt khô trong không gian cũng chẳng còn nhiều.

"Ừm, coi như hai đứa mang ba con thỏ về là chuộc lỗi. Sau này không được lên núi nữa, trên đó có lợn rừng đấy." Câu cuối cùng là lời cảnh cáo.

Triệu Lập Võ và Triệu Tuế Tuế vội vàng gật đầu.

Trần Tú Hòa thấy hai con ngoan ngoãn nghe lời, mới cúi xuống kiểm tra ba con thỏ. Một con bị bắn trúng đầu chết ngay tại chỗ, một con bị què chân, một con bị thương ở bụng.

"Con chết tối nay ăn, hai con còn lại thả vào chuồng gà nuôi."

Ăn cơm trưa xong, Trần Tú Hòa ở trong bếp dạy hai con trai cách làm thịt thỏ.

Trần Tú Hòa lột da một con thỏ một cách gọn gàng, chuẩn bị thuộc da để may áo cho ba anh em. Trước đó, khi cha chúng trở về, ông đã săn được ba con thỏ, có năm miếng da thỏ, cộng thêm ba miếng này là đủ may ba chiếc áo. Nếu còn dư, con gái nhỏ có thể may thêm hai ống tay áo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau