Thập Niên 60: Chị Dâu Cả Bưu Hãn Trọng Sinh Báo Thù
Chương 18:
Bên ngoài, lão nhị Vương Thanh Phú đột nhiên kêu lên một tiếng, khiến bầu không khí mập mờ trong phòng trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.
Trên mặt Vương Thanh Hòa đã lộ ra biểu tình ủy khuất.
Chỉ thiếu chút nữa thôi! Tú Tú sắp hôn miệng anh rồi!
Không bao lâu, Vương Thanh Hòa liền mang theo áp suất thấp xuất hiện ở trong sân.
Vương Thanh Hòa có khuôn mặt đẹp hơn cả phụ nữ, nhưng lại có sức lực rất tốt! Hơn nữa lại không thích nói chuyện, người trong nhà gọi anh làm việc, anh rất ít khi từ chối.
Ở trong cái nhà này, xem như trâu già dưỡng nhãn!
Đương nhiên cũng không có ai chú ý tới tâm tình của anh có tốt hay không.
Lúc này tâm tình Vương Thanh Phú cũng rất tệ, tuy rằng nói mẹ hứa hẹn cho anh ta không ít chỗ tốt, nhưng bỗng nhiên từ phòng lớn dọn đến phòng nhỏ, trong lòng không thể tránh khỏi khó chịu!
Trước kia loại chuyện xui xẻo này đều rơi vào trên đầu cả nhà anh cả, lần này đổi thành anh ta, nghĩ như thế nào cũng khó chịu.
"Anh cả, tốt xấu gì anh cũng là anh cả, sao không nghĩ cho thằng năm nhà ta chứ? Còn để mẹ mang chuyện tìm tới tôi, bây giờ bảo tôi đổi phòng với thằng năm. Anh nói truyền ra ngoài, mọi người không phải đều cho rằng anh là anh cả không biết nhường nhịn em út sao?"
Vương Thanh Phú không vui vẻ gì mà trút giận lên người Vương Thanh Hòa.
Vương Thanh Hòa yên lặng nghe em hai nói, vẫn không nói một lời.
Anh ghét tất cả mọi người trong cái nhà này! Nhưng anh là con trai của cha mẹ, là anh trai của mấy em trai, cho nên mặc dù rất ghét, chỉ cần bọn họ đừng đụng vào điểm mấu chốt của anh, anh cũng sẵn lòng làm một số việc đối với anh mà nói không có gì đáng nói.
Làm việc cũng tốt, nói anh không thích nghe cũng được.
Chỉ cần bọn họ không cắt xén cơm của vợ và con anh, không nói khó nghe vào tai vợ anh thì tùy bọn họ.
Vương Thanh Phú bị anh cả mặt không biểu tình làm cho càng khó chịu hơn.
"Anh cả, hôm nay anh làm sao vậy? Trước đó cứ để cho mẹ chúng ta tức giận, bây giờ lại không thương chúng tôi. Anh còn có phải là anh cả của chúng tôi hay không?" Vương Thanh Phú bất mãn đuổi theo.
Vương Thanh Hòa nhíu mày, lười để ý đến anh ta!
"Còn lề mề cái gì nữa? Mau chuyển đồ đi. Thằng cả, anh giúp thằng năm dọn đi. Còn có vợ anh nữa? Sao cô ta không ra? Làm chị dâu cả, không biết giúp một việc à?" Triệu Quế Phân từ trong bếp đi ra, hô hai tiếng.
Nói là nói với Vương Thanh Hòa, thật ra là đang gọi Bạch Tú Tú trong phòng.
Trong phòng, Bạch Tú Tú ăn bánh ngọt, uống nước ấm, cảm giác thực sự mình đã chết đi sống lại, còn có niềm vui sướng khi đã thông suốt mọi chuyện! Cùng với hạnh phúc lúc này con gái đều ở đây, làm cho cô lười nghe tiếng quỷ khóc sói tru bên ngoài.
Dù sao bà mẹ chồng này cũng chỉ biết kêu hai tiếng, nếu thật sự vào nhà kéo cô ra thì chồng cô sẽ cản lại trước.
Về phần ra ngoài làm bại hoại thanh danh của cô?
Chỉ cần Triệu Quế Phân dám nói, cô sẽ dám đưa Triệu Quế Phân đến hội chủ nhiệm phụ nữ!
Phòng phía đông, Chu Kiều Kiều nhìn phòng mới của mình, tâm tình rất tốt.
Chờ đến khi vụ thu hoạch mùa thu kết thúc, phòng này có thể sửa sang rồi! Đến lúc đó cô ta phải sửa phòng còn tốt hơn phòng của chị dâu cả!
Nghĩ đến chuyện này, Chu Kiều Kiều lại có chút buồn bực.
Hôm nay lúc ở ruộng cô ta nói với chồng mình, nhưng chồng cô ta lại nói cái gì, nhà chị dâu cả là lấy đồ cưới sửa, nhà họ Vương sửa nhà không có khả năng sửa tốt như vậy.
Đây tính là cái gì?
Đang ám chỉ cô ta không có nhiều đồ cưới chứ gì?
Chị dâu cả là nhà mẹ đẻ không ở đây cho nên đồ cưới nhiều một chút, ai bảo nhà mẹ đẻ của chị dâu cả không giúp được nhà họ Vương cái gì chứ?
Nhưng nhà cô ta có thể giống nhau sao? Anh hai của cô ta đi làm ở công xã! Anh cả đi làm ở trong huyện, anh ba anh tư tuy rằng ở trong thôn, nhưng cuộc sống trong nhà cũng không phải nhà họ Vương có thể so sánh. Cô ta gả tới đây, bản thân đã có thể giúp người nhà họ Vương một việc lớn.
Hơn nữa, đồ cưới của cô ta cũng không ít!
Trong thôn này, có mấy người con gái gả con gái lấy chồng còn cho đồ cưới?
Đều do chị dâu cả hết!
Trên mặt Vương Thanh Hòa đã lộ ra biểu tình ủy khuất.
Chỉ thiếu chút nữa thôi! Tú Tú sắp hôn miệng anh rồi!
Không bao lâu, Vương Thanh Hòa liền mang theo áp suất thấp xuất hiện ở trong sân.
Vương Thanh Hòa có khuôn mặt đẹp hơn cả phụ nữ, nhưng lại có sức lực rất tốt! Hơn nữa lại không thích nói chuyện, người trong nhà gọi anh làm việc, anh rất ít khi từ chối.
Ở trong cái nhà này, xem như trâu già dưỡng nhãn!
Đương nhiên cũng không có ai chú ý tới tâm tình của anh có tốt hay không.
Lúc này tâm tình Vương Thanh Phú cũng rất tệ, tuy rằng nói mẹ hứa hẹn cho anh ta không ít chỗ tốt, nhưng bỗng nhiên từ phòng lớn dọn đến phòng nhỏ, trong lòng không thể tránh khỏi khó chịu!
Trước kia loại chuyện xui xẻo này đều rơi vào trên đầu cả nhà anh cả, lần này đổi thành anh ta, nghĩ như thế nào cũng khó chịu.
"Anh cả, tốt xấu gì anh cũng là anh cả, sao không nghĩ cho thằng năm nhà ta chứ? Còn để mẹ mang chuyện tìm tới tôi, bây giờ bảo tôi đổi phòng với thằng năm. Anh nói truyền ra ngoài, mọi người không phải đều cho rằng anh là anh cả không biết nhường nhịn em út sao?"
Vương Thanh Phú không vui vẻ gì mà trút giận lên người Vương Thanh Hòa.
Vương Thanh Hòa yên lặng nghe em hai nói, vẫn không nói một lời.
Anh ghét tất cả mọi người trong cái nhà này! Nhưng anh là con trai của cha mẹ, là anh trai của mấy em trai, cho nên mặc dù rất ghét, chỉ cần bọn họ đừng đụng vào điểm mấu chốt của anh, anh cũng sẵn lòng làm một số việc đối với anh mà nói không có gì đáng nói.
Làm việc cũng tốt, nói anh không thích nghe cũng được.
Chỉ cần bọn họ không cắt xén cơm của vợ và con anh, không nói khó nghe vào tai vợ anh thì tùy bọn họ.
Vương Thanh Phú bị anh cả mặt không biểu tình làm cho càng khó chịu hơn.
"Anh cả, hôm nay anh làm sao vậy? Trước đó cứ để cho mẹ chúng ta tức giận, bây giờ lại không thương chúng tôi. Anh còn có phải là anh cả của chúng tôi hay không?" Vương Thanh Phú bất mãn đuổi theo.
Vương Thanh Hòa nhíu mày, lười để ý đến anh ta!
"Còn lề mề cái gì nữa? Mau chuyển đồ đi. Thằng cả, anh giúp thằng năm dọn đi. Còn có vợ anh nữa? Sao cô ta không ra? Làm chị dâu cả, không biết giúp một việc à?" Triệu Quế Phân từ trong bếp đi ra, hô hai tiếng.
Nói là nói với Vương Thanh Hòa, thật ra là đang gọi Bạch Tú Tú trong phòng.
Trong phòng, Bạch Tú Tú ăn bánh ngọt, uống nước ấm, cảm giác thực sự mình đã chết đi sống lại, còn có niềm vui sướng khi đã thông suốt mọi chuyện! Cùng với hạnh phúc lúc này con gái đều ở đây, làm cho cô lười nghe tiếng quỷ khóc sói tru bên ngoài.
Dù sao bà mẹ chồng này cũng chỉ biết kêu hai tiếng, nếu thật sự vào nhà kéo cô ra thì chồng cô sẽ cản lại trước.
Về phần ra ngoài làm bại hoại thanh danh của cô?
Chỉ cần Triệu Quế Phân dám nói, cô sẽ dám đưa Triệu Quế Phân đến hội chủ nhiệm phụ nữ!
Phòng phía đông, Chu Kiều Kiều nhìn phòng mới của mình, tâm tình rất tốt.
Chờ đến khi vụ thu hoạch mùa thu kết thúc, phòng này có thể sửa sang rồi! Đến lúc đó cô ta phải sửa phòng còn tốt hơn phòng của chị dâu cả!
Nghĩ đến chuyện này, Chu Kiều Kiều lại có chút buồn bực.
Hôm nay lúc ở ruộng cô ta nói với chồng mình, nhưng chồng cô ta lại nói cái gì, nhà chị dâu cả là lấy đồ cưới sửa, nhà họ Vương sửa nhà không có khả năng sửa tốt như vậy.
Đây tính là cái gì?
Đang ám chỉ cô ta không có nhiều đồ cưới chứ gì?
Chị dâu cả là nhà mẹ đẻ không ở đây cho nên đồ cưới nhiều một chút, ai bảo nhà mẹ đẻ của chị dâu cả không giúp được nhà họ Vương cái gì chứ?
Nhưng nhà cô ta có thể giống nhau sao? Anh hai của cô ta đi làm ở công xã! Anh cả đi làm ở trong huyện, anh ba anh tư tuy rằng ở trong thôn, nhưng cuộc sống trong nhà cũng không phải nhà họ Vương có thể so sánh. Cô ta gả tới đây, bản thân đã có thể giúp người nhà họ Vương một việc lớn.
Hơn nữa, đồ cưới của cô ta cũng không ít!
Trong thôn này, có mấy người con gái gả con gái lấy chồng còn cho đồ cưới?
Đều do chị dâu cả hết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất