Thập Niên 60: Chị Dâu Cả Bưu Hãn Trọng Sinh Báo Thù
Chương 19:
Sau khi Chu Kiều Kiều buồn bực, đổ hết mọi chuyện lên đầu Bạch Tú Tú. Cô ta nhìn chằm chằm vào anh cả Vương Thanh Hòa đang dọn đồ vào, trong lòng càng ghen ghét.
Trong thôn, cô ta vẫn luôn cảm thấy mình là người độc nhất! Nhà mẹ đẻ thương cô ta, cô ta cũng xinh đẹp. Về sau tuyệt đối là người hạnh phúc nhất.
Kết quả... Có một người như Bạch Tú Tú, rõ ràng là sao chổi không cha, gả cho một người đàn ông ngoại trừ dáng dấp tốt ra, thì không có gì.
Vốn dĩ cô ta nghĩ như vậy, nhưng sau khi gả qua đây mới phát hiện, Bạch Tú Tú, cô có một người chị tốt đã gả đi, còn có một người mẹ thương cô. Nghe mẹ chồng nói, đồ cưới trong tay Bạch Tú Tú không chừng có đến hai trăm đồng!
Là hai trăm đó!
Hơn nữa... Anh cả cũng rất đẹp trai!
Tuy rằng chồng cô ta cũng đẹp trai nhưng so với anh cả còn kém xa.
Bạch Tú Tú còn có một cặp sinh đôi trai gái, dựa vào cái gì?
Chu Kiều Kiều chỉ cảm thấy mình bị người ta đoạt lấy hạnh phúc nên có, phụ nữ trong thôn này, không nên có người nào ưu việt hơn cô ta!
Lại nhìn căn phòng này, Chu Kiều Kiều liền cảm thấy không còn tốt như trước nữa.
Căn phòng này, nhất định phải xây tốt hơn chị cả!
Giờ cơm chiều, Vương Thanh Hòa theo thường lệ bưng cơm, chuẩn bị trở về phòng.
Triệu Quế Phân nhìn mà càng thêm luống cuống: "Vợ con rốt cuộc còn phải nằm bao nhiêu ngày nữa? Cũng không thể nằm mãi đến khi vụ thu hoạch vụ mùa thu kết thúc chứ? Còn nữa, cô ta dưỡng bệnh thì dưỡng bệnh, cơm này cũng nhất định phải ăn ở trong phòng? Đây là quy củ gì?"
Vương Thanh Hòa cụp mi mắt xuống: "Mẹ, mẹ gắp cho chúng con một gắp rau đi."
Triệu Quế Phân:...
"Ăn ăn ăn, cho cô ta ăn bể bụng chết luôn đi! Cái gì cũng không làm, còn phải ăn cơm giống như người làm việc, cô ta ăn vào không nghẹn sao?" Triệu Quế Phân ngoài miệng hùng hùng hổ hổ, nhưng vẫn thêm đồ ăn.
Hết cách rồi, sau khi thu hoạch vụ thu thì mùa đông sắp đến, vào mùa đông thì thịt của cả nhà đều trông cậy vào con trai cả kiếm về.
Bưng đồ ăn về phòng, Vương Thanh Hòa thuần thục đặt xuống bàn.
Bạch Tú Tú nhìn đồ ăn còn tệ hơn ban ngày, trong lòng đắng chát! Cô muốn ăn đồ ngon!
Phải như thế nào mới có thể thần không biết quỷ không hay ăn một chút đồ ngon đây?
Nếu có thể làm một phòng bếp nhỏ trong phòng thì tốt rồi, đáng tiếc... Đây trên cơ bản là nói chuyện hoang đường.
Còn về ra riêng?
Triệu Quế Phân hận không thể không chết cho bọn họ xem.
Hơn nữa, tiền của cô và Vương Thanh Hòa, cô còn chưa lấy về đâu. Chia nhà như vậy cô cũng không vui!
Nghĩ vậy, Bạch Tú Tú không nhịn được mà sờ sờ vòng tay, nếu như bên trong không gian có thể cho cô ăn thì tốt rồi!
Cô đang nghĩ ngợi, Vương Thanh Hòa đã bưng cơm đến trước mắt cô.
Bạch Tú Tú nhìn gương mặt đẹp trai kia, khiến cho cô cũng không biết hình dung gương mặt đẹp đến cỡ nào, lại nhìn hai đứa nhỏ ngoan ngoãn ăn cơm. Nghĩ tới, lúc ấy cô nhìn thấy người đàn ông này, liền cảm thấy người đàn ông này giống như quý công tử trong tiểu thuyết mà chị cả hay đọc!
Sau đó tiểu thuyết mà chị cả cô đọc đều bị chính cô đốt đi.
Nhưng cô thật sự không thể quên được loại miêu tả kia, lúc nhìn thấy Vương Thanh Hòa, cô đã cảm thấy những quý công tử lạnh lùng xinh đẹp kia, có cảm giác thực tế!
Nhưng mà cô cảm giác anh càng giống như là mặt trăng đêm mười lăm, đẹp mắt đến phát sáng! Khiến cô an tâm.
Cho nên, cô mới đặt cho hai đứa bé cái tên như vậy.
"Tú Tú, ngày mai đại đội trưởng phải đến huyện, gọi mấy người trong thôn đi theo, trong đó có anh. Anh mua màn thầu về cho em nhé?" Vương Thanh Hòa nhìn dáng vẻ không muốn ăn cơm của vợ mình, đau lòng mở miệng.
Bạch Tú Tú lập tức vui vẻ hơn, chỉ cảm thấy chồng mình đẹp trai hơn. Cái gì mà trăng hay không trăng, không phải là cơm ăn. Nhưng mà bánh bao, ngày mai cô có thể ăn được!
Cô vui vẻ cũng không kiêng dè, hôn anh một cái: "Mang mười cái!"
Trong thôn, cô ta vẫn luôn cảm thấy mình là người độc nhất! Nhà mẹ đẻ thương cô ta, cô ta cũng xinh đẹp. Về sau tuyệt đối là người hạnh phúc nhất.
Kết quả... Có một người như Bạch Tú Tú, rõ ràng là sao chổi không cha, gả cho một người đàn ông ngoại trừ dáng dấp tốt ra, thì không có gì.
Vốn dĩ cô ta nghĩ như vậy, nhưng sau khi gả qua đây mới phát hiện, Bạch Tú Tú, cô có một người chị tốt đã gả đi, còn có một người mẹ thương cô. Nghe mẹ chồng nói, đồ cưới trong tay Bạch Tú Tú không chừng có đến hai trăm đồng!
Là hai trăm đó!
Hơn nữa... Anh cả cũng rất đẹp trai!
Tuy rằng chồng cô ta cũng đẹp trai nhưng so với anh cả còn kém xa.
Bạch Tú Tú còn có một cặp sinh đôi trai gái, dựa vào cái gì?
Chu Kiều Kiều chỉ cảm thấy mình bị người ta đoạt lấy hạnh phúc nên có, phụ nữ trong thôn này, không nên có người nào ưu việt hơn cô ta!
Lại nhìn căn phòng này, Chu Kiều Kiều liền cảm thấy không còn tốt như trước nữa.
Căn phòng này, nhất định phải xây tốt hơn chị cả!
Giờ cơm chiều, Vương Thanh Hòa theo thường lệ bưng cơm, chuẩn bị trở về phòng.
Triệu Quế Phân nhìn mà càng thêm luống cuống: "Vợ con rốt cuộc còn phải nằm bao nhiêu ngày nữa? Cũng không thể nằm mãi đến khi vụ thu hoạch vụ mùa thu kết thúc chứ? Còn nữa, cô ta dưỡng bệnh thì dưỡng bệnh, cơm này cũng nhất định phải ăn ở trong phòng? Đây là quy củ gì?"
Vương Thanh Hòa cụp mi mắt xuống: "Mẹ, mẹ gắp cho chúng con một gắp rau đi."
Triệu Quế Phân:...
"Ăn ăn ăn, cho cô ta ăn bể bụng chết luôn đi! Cái gì cũng không làm, còn phải ăn cơm giống như người làm việc, cô ta ăn vào không nghẹn sao?" Triệu Quế Phân ngoài miệng hùng hùng hổ hổ, nhưng vẫn thêm đồ ăn.
Hết cách rồi, sau khi thu hoạch vụ thu thì mùa đông sắp đến, vào mùa đông thì thịt của cả nhà đều trông cậy vào con trai cả kiếm về.
Bưng đồ ăn về phòng, Vương Thanh Hòa thuần thục đặt xuống bàn.
Bạch Tú Tú nhìn đồ ăn còn tệ hơn ban ngày, trong lòng đắng chát! Cô muốn ăn đồ ngon!
Phải như thế nào mới có thể thần không biết quỷ không hay ăn một chút đồ ngon đây?
Nếu có thể làm một phòng bếp nhỏ trong phòng thì tốt rồi, đáng tiếc... Đây trên cơ bản là nói chuyện hoang đường.
Còn về ra riêng?
Triệu Quế Phân hận không thể không chết cho bọn họ xem.
Hơn nữa, tiền của cô và Vương Thanh Hòa, cô còn chưa lấy về đâu. Chia nhà như vậy cô cũng không vui!
Nghĩ vậy, Bạch Tú Tú không nhịn được mà sờ sờ vòng tay, nếu như bên trong không gian có thể cho cô ăn thì tốt rồi!
Cô đang nghĩ ngợi, Vương Thanh Hòa đã bưng cơm đến trước mắt cô.
Bạch Tú Tú nhìn gương mặt đẹp trai kia, khiến cho cô cũng không biết hình dung gương mặt đẹp đến cỡ nào, lại nhìn hai đứa nhỏ ngoan ngoãn ăn cơm. Nghĩ tới, lúc ấy cô nhìn thấy người đàn ông này, liền cảm thấy người đàn ông này giống như quý công tử trong tiểu thuyết mà chị cả hay đọc!
Sau đó tiểu thuyết mà chị cả cô đọc đều bị chính cô đốt đi.
Nhưng cô thật sự không thể quên được loại miêu tả kia, lúc nhìn thấy Vương Thanh Hòa, cô đã cảm thấy những quý công tử lạnh lùng xinh đẹp kia, có cảm giác thực tế!
Nhưng mà cô cảm giác anh càng giống như là mặt trăng đêm mười lăm, đẹp mắt đến phát sáng! Khiến cô an tâm.
Cho nên, cô mới đặt cho hai đứa bé cái tên như vậy.
"Tú Tú, ngày mai đại đội trưởng phải đến huyện, gọi mấy người trong thôn đi theo, trong đó có anh. Anh mua màn thầu về cho em nhé?" Vương Thanh Hòa nhìn dáng vẻ không muốn ăn cơm của vợ mình, đau lòng mở miệng.
Bạch Tú Tú lập tức vui vẻ hơn, chỉ cảm thấy chồng mình đẹp trai hơn. Cái gì mà trăng hay không trăng, không phải là cơm ăn. Nhưng mà bánh bao, ngày mai cô có thể ăn được!
Cô vui vẻ cũng không kiêng dè, hôn anh một cái: "Mang mười cái!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất