Thập Niên 60: Chị Dâu Cả Bưu Hãn Trọng Sinh Báo Thù

Chương 41:

Trước Sau
“Chị nói nè thím năm, chúng ta đi về đi, chúng ta đã tìm được không ít thứ tốt rồi, còn ở trong núi làm gì nữa?” Trần Phương cũng bực bội thúc giục.

“Chị tư, chúng ta lại đi thêm chút nữa đi. Cùng nhau leo qua ngọn núi kia, nếu như vẫn không tìm được thứ tốt gì thì lại đi về. Các chị cứ yên tâm, chờ đến lúc đi về, chúng ta chờ chị cả và chị ba, như vậy là có người đỡ hai chị rồi.” Chu Kiều Kiều khuyên nhủ.

Nếu hai người bọn họ đi rồi, vậy cô ta có đi vào núi thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả!

Trần Phương muốn chửi thề, nhưng nghĩ đến những gì thu hoạch được trong đoạn đường này, cô ta lại do dự.

Cuối cùng vẫn quyết định đi theo cô ta.

Trên đỉnh núi, nghe được mấy người bọn họ nói chuyện, Bạch Tú Tú và Triệu Thúy Hoa lập tức đi trước.

Hai người bọn họ cố tình tránh đi ba người kia, dọc theo đường đi cũng không bị phát hiện.

Đi đến đằng trước rồi, còn chưa đi được bao xa đã nghe được đằng sau vang lên tiếng kêu đau thảm thiết của Trần Phương.

Bạch Tú Tú nghe xong cũng nhịn không được kinh ngạc, bọn họ xui xẻo hơi bị thái quá rồi đó?

Đằng trước còn có thể tìm được thứ tốt gì khác sao?

Hai người ở đằng trước cẩn thận tìm kiếm, không bao lâu sâu đã tìm được một đống hoàng kỳ mới.

“Năm nay hoàng kỳ được mùa à?” Triệu Thúy Hoa phát hiện số lương hoàng kỳ cô ta gặp được ngày hôm nay còn nhiều hơn tổng số hoàng kỳ cô ta gặp được hồi năm ngoái!

Hai người vội vàng bận rộn, nhổ sạch toàn bộ hoàng kỳ.

Bạch Tú Tú thẳng người dậy, ánh mắt nhìn xuống hố sâu, dưới hố toàn là cỏ dại, nhưng mà… ở một góc, cô nhìn thấy một thứ cực kỳ đặc biệt!

Hình như đó là nhân sâm đúng không?



Bạch Tú Tú không dám xác định cho lắm, nhưng mà cô có thể xác định một chuyện, nếu hôm nay cô không mang nó về, vậy thứ này chắc chắn sẽ thuộc về Chu Kiều Kiều.

Giờ phút này cô có chút hối hận vì đã gọi Triệu Thúy Hoa đi chung với mình.

Nếu kêu cô ta lại đây, vậy chắc là phải chia cho cô ta một chút rồi đúng không?

Nhưng mà chuyện này không quan trọng, quan trọng là hạt giống nhân sâm!

“Chị dâu cả, chị làm cái gì đó?” Triệu Thúy Hoa mệt muốn chết, đang định gọi Bạch Tú Tú, lại phát hiện cô đang ngơ ngẩn nhìn một góc.

Bạch Tú Tú ra hiệu cho cô ta đừng lên tiếng, sau đó lại chỉ về hướng đó, dùng khẩu hình nói cho cô ta biết đó là cái gì.

Triệu Thúy Hoa trừng to mắt!

Nhân sâm!

Cô ta từng nghe nói, nhưng chưa thấy bao giờ.

Chỉ nghe nói nhà nào đó may mắn tìm được trong núi.

Bây giờ đến lượt cô ta gặp được chuyện may mắn này sao?

“Thứ này rất khó đào. Hai chúng ta tùy tiện đào chắc chắn sẽ bị hư hao. Nhưng nếu đào từ từ thì chắc chắn phải chia cho cả gia đình thứ này. Thậm chí có khả năng còn không được phân cái gì, bị mẹ chồng chúng ta lấy đi hết luôn. Sau đó bà ta lại cầm đi làm quà tặng giúp chú hai hoặc chú năm.”

Bạch Tú Tú phân tích với Triệu Thúy Hoa.

“Đào! Chúng ta đào ngay đi! Có thể đào thế nào thì đào thế đó! Tuyệt đối không thể để bọn họ phát hiện ra chúng ta được.” Triệu Thúy Hoa cắn răng nói.

Bạch Tú Tú cũng có suy nghĩ như thế.



“Em xuống hố trước, chị dâu cả không thường hay làm việc, để em dọn đường cho chị trước rồi chị lại xuống sau.” Lúc này Triệu Thúy Hoa cảm thấy Bạch Tú Tú không phải là chị dâu cả khôn khéo thông minh gì cả, cô rõ ràng là thần tài!

Bạch Tú Tú cũng không khách sáo, đi theo sau Triệu Thúy Hoa.

Hai người xuống hố, Triệu Thúy Hoa cầm một cành khô đập đánh khắp nơi, đề phòng có rắn độc trốn trong cỏ.

Người già thường hay nói xung quanh nhân sâm sẽ có rắn độc!

Nhìn củ nhân sâm này ít nhất cũng có ba bốn mươi năm tuổi.

Lúc này tìm được nhân sâm như thế, có thể nói là siêu cấp may mắn!

Hai người cũng không dám chậm trễ, cầm lấy công cụ đào đất bắt đầu làm việc.

Tốc độ của hai người cực nhanh, cách đào lại chẳng ra gì! Dù sao thì hai người bọn họ cũng phải biến mất khỏi nơi này trước khi mấy người Chu Kiều Kiều đến.

Lúc ba người bọn họ tạo ra chút tiến động sắp sửa đến gần, Bạch Tú Tú hạ quyết tâm, cũng không cần một ít rễ ở bên cạnh.

Nhưng mà cô cũng không bỏ qua mớ hạt giống trên mặt đất.

Chỉ cần có hạt giống thì vòng tay của cô còn có thể trồng ra một đống nhân sâm!

Lúc cô thu hồi mớ hạt giống kia cũng không làm cho Triệu Thúy Hoa nhìn thấy.

Lúc này Triệu Thúy Hoa hoảng loạn muốn chết: “Chị dâu cả, chúng ta mau đi thôi.”

Bạch Tú Tú cất nhân sâm đi, hai người cùng nhau đào đất lấp lại, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi nơi này.

Đi đến một đỉnh núi an toàn rồi, tim Triệu Thúy Hoa còn đang đập thình thích: “Chị dâu cả, lần này chúng ta phát tài rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau