Chương 38
Cô ta còn muốn hoán đổi thân phận với Vương Anh, nếu bây giờ phá hỏng quan hệ với Vương Anh, vậy phải làm sao bây giờ?
Lý Xuân Quyên ủy khuất: "Mẹ không phải là vì chị em các con sao." Nếu không phải bà ta chèn ép Tam Nha mấy năm nay, sao nó có thể ngoan ngoãn hầu hạ nhà mình như vậy được.
Đáng tiếc, con bé kia sao lại không chết đi chứ?
Nó nắm tiền với nhà trong tay, nó xứng tiêu tiền sao? Một con nhóc, nó xứng ăn ngon sao?
Vương Linh Linh không hề cảm thấy chột dạ, lúc này cô ta chỉ nghĩ xem làm sao mới có thể gả cho Triệu Quân, toàn bộ tâm trí đã bay đến nhà họ Triệu, nghe mẹ cô ta lảm nhảm nhiều như vậy, cô ta chỉ cảm thấy phiền não không biết có thể hòa hợp lại với Vương Anh không.
“Được rồi, mẹ đừng nói nữa.”
Vương Linh Linh nằm xuống giường: “Đi kiếm chút gì đó cho con ăn đi.” Cô ta phải suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.
“Lấy cho con một quả trứng luộc.”
Vương Linh Linh ổn định tinh thần cũng cảm thấy choáng váng, từ khi sống lại, cô ta vẫn luôn suy nghĩ lung tung, hôm qua không ăn gì nên thật sự rất chóng mặt.
Lý Xuân Quyên lại khóc lóc thê thảm: “Đâu ra trứng gà, đều đưa cho Tam Nha hết rồi.”
Trong nhà có ba con gà, một con trống, hai con mái, mới chia cho Tam Nha một trống một mái, lúc trước tích cóp được mười mấy quả trứng gà cũng đều bán trừ nợ cho Vương Anh. Con mái nhà mình còn chưa kịp đẻ trứng đâu.
Lý Xuân Quyên bưng chén cháo bột ngô lỏng như nước đến. Chỉ có một ít khoai tây và vài cọng rau.
“Trong nhà chỉ còn thừa chút bột ngô, cao lương và chút khoai tây cùng rau củ thôi.”
Năm nay mọi người đều khó khăn, nhưng cũng may đại đội bọn họ chiếm được chỗ tốt, dựa vào núi trồng được cây ăn quả. Vì vậy, tuy có những người không đủ ăn, nhưng không đến mức chết đói.
Cho dù một năm không tích góp được mấy đồng, nhưng chỉ riêng đồ dưới đất thôi cũng đủ sống qua ngày. Tự trồng thêm dưa hấu thì có thể cầm cự được một năm.
Đáng hận chính là lần này Vương Anh đã gom hết toàn bộ đồ có giá trị của nhà bọn họ, nhà bọn bọ cũng chỉ còn lại chút lương thực thô cùng vài trái dưa hấu. Trong lòng Lý Xuân Quyên thầm tính toán, nếu cả nhà thắt lưng buộc bụng thì có thể chịu đựng đến cuối năm. Cuối năm đại đội sẽ phân lương thực, đến lúc đó nộp heo lên cũng có thể vớt được chút tiền.
Vương Linh Linh ghét bỏ liếc chén cháo bột ngô làm người ta không thèm ăn kia, trong lòng càng thương nhớ Triệu Quân.
Triệu Quân tham gia quân ngũ là không thể tiêu tiền, chỉ có thể gửi tiền về nhà. Nếu cô ta có thể gả qua đó thì chưa chắc đã kém hơn việc gả cho Từ Sương! Vương Linh Linh ăn cháo xong, Lý Xuân Quyên phải vội vàng làm việc, bà ta cũng giao việc cho heo ăn cho cô ta.
Vương Linh Linh thuận miệng đồng ý, nhưng vừa quay người đã gác chuyện cho heo ăn sang một bên.
Cho heo ăn? Bẩn và hôi như vậy, chút nữa cô ta chỉ cần dỗ Tam Nha đi làm là được rồi.
Không thể không nói, Vương Linh Linh có ấn tượng rất sâu đối với chuyện đời trước, khắc sâu đến mức hiện giờ không có chuyện gì có thể lay chuyển được cô ta.
Kiếp trước cô ta đã quen nhìn cảnh Vương Anh vùi đầu vào công việc, nhìn Vương Anh như dâu nhỏ bị mẹ chồng khinh bỉ, nhìn thế nào cũng thấy nhu nhược dễ bắt nạt.
Lúc này, Vương Anh "nhu nhược dễ bắt nạt" đang làm gì?
Lý Xuân Quyên ủy khuất: "Mẹ không phải là vì chị em các con sao." Nếu không phải bà ta chèn ép Tam Nha mấy năm nay, sao nó có thể ngoan ngoãn hầu hạ nhà mình như vậy được.
Đáng tiếc, con bé kia sao lại không chết đi chứ?
Nó nắm tiền với nhà trong tay, nó xứng tiêu tiền sao? Một con nhóc, nó xứng ăn ngon sao?
Vương Linh Linh không hề cảm thấy chột dạ, lúc này cô ta chỉ nghĩ xem làm sao mới có thể gả cho Triệu Quân, toàn bộ tâm trí đã bay đến nhà họ Triệu, nghe mẹ cô ta lảm nhảm nhiều như vậy, cô ta chỉ cảm thấy phiền não không biết có thể hòa hợp lại với Vương Anh không.
“Được rồi, mẹ đừng nói nữa.”
Vương Linh Linh nằm xuống giường: “Đi kiếm chút gì đó cho con ăn đi.” Cô ta phải suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.
“Lấy cho con một quả trứng luộc.”
Vương Linh Linh ổn định tinh thần cũng cảm thấy choáng váng, từ khi sống lại, cô ta vẫn luôn suy nghĩ lung tung, hôm qua không ăn gì nên thật sự rất chóng mặt.
Lý Xuân Quyên lại khóc lóc thê thảm: “Đâu ra trứng gà, đều đưa cho Tam Nha hết rồi.”
Trong nhà có ba con gà, một con trống, hai con mái, mới chia cho Tam Nha một trống một mái, lúc trước tích cóp được mười mấy quả trứng gà cũng đều bán trừ nợ cho Vương Anh. Con mái nhà mình còn chưa kịp đẻ trứng đâu.
Lý Xuân Quyên bưng chén cháo bột ngô lỏng như nước đến. Chỉ có một ít khoai tây và vài cọng rau.
“Trong nhà chỉ còn thừa chút bột ngô, cao lương và chút khoai tây cùng rau củ thôi.”
Năm nay mọi người đều khó khăn, nhưng cũng may đại đội bọn họ chiếm được chỗ tốt, dựa vào núi trồng được cây ăn quả. Vì vậy, tuy có những người không đủ ăn, nhưng không đến mức chết đói.
Cho dù một năm không tích góp được mấy đồng, nhưng chỉ riêng đồ dưới đất thôi cũng đủ sống qua ngày. Tự trồng thêm dưa hấu thì có thể cầm cự được một năm.
Đáng hận chính là lần này Vương Anh đã gom hết toàn bộ đồ có giá trị của nhà bọn họ, nhà bọn bọ cũng chỉ còn lại chút lương thực thô cùng vài trái dưa hấu. Trong lòng Lý Xuân Quyên thầm tính toán, nếu cả nhà thắt lưng buộc bụng thì có thể chịu đựng đến cuối năm. Cuối năm đại đội sẽ phân lương thực, đến lúc đó nộp heo lên cũng có thể vớt được chút tiền.
Vương Linh Linh ghét bỏ liếc chén cháo bột ngô làm người ta không thèm ăn kia, trong lòng càng thương nhớ Triệu Quân.
Triệu Quân tham gia quân ngũ là không thể tiêu tiền, chỉ có thể gửi tiền về nhà. Nếu cô ta có thể gả qua đó thì chưa chắc đã kém hơn việc gả cho Từ Sương! Vương Linh Linh ăn cháo xong, Lý Xuân Quyên phải vội vàng làm việc, bà ta cũng giao việc cho heo ăn cho cô ta.
Vương Linh Linh thuận miệng đồng ý, nhưng vừa quay người đã gác chuyện cho heo ăn sang một bên.
Cho heo ăn? Bẩn và hôi như vậy, chút nữa cô ta chỉ cần dỗ Tam Nha đi làm là được rồi.
Không thể không nói, Vương Linh Linh có ấn tượng rất sâu đối với chuyện đời trước, khắc sâu đến mức hiện giờ không có chuyện gì có thể lay chuyển được cô ta.
Kiếp trước cô ta đã quen nhìn cảnh Vương Anh vùi đầu vào công việc, nhìn Vương Anh như dâu nhỏ bị mẹ chồng khinh bỉ, nhìn thế nào cũng thấy nhu nhược dễ bắt nạt.
Lúc này, Vương Anh "nhu nhược dễ bắt nạt" đang làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất