Thập Niên 60: Mang Theo Hệ Thống Phát Sóng Làm Giàu

Chương 15: Vấp Ngã Một Lần Mới Bớt Dại

Trước Sau
Cơ thể này đã lao động trong một số thời gian dài khiến sức khỏe bị tổn hại, thế nhưng mặc dù còn nhỏ nhưng sức không nhỏ, Tăng Yến Ni ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, còn chưa đợi ba người này kịp phản ứng thì cô đã đánh tiếp vòng thứ hai.

Người xưa nói rất đúng ‘vấp ngã một lần mới bớt dại’, nếu không đau thì làm sao nhớ kỹ lời dạy? Từ trước đến nay, Tăng Yến Ni cô là người có ‘trái tim lương thiện’, cô phải từ từ giúp ba tên ngu xuẩn này ôn tập lại nội dung trong cuốn ‘Mao Chủ Tịch ngữ lục’ mới được.

Tiếng gào khóc thảm thiết ầm ĩ trong phòng bệnh khiến mấy người cùng dãy hành lang tò mò kéo đến.

Dư âm của phong trào cách mạng vẫn còn đó nên bên ngoài bệnh viện vẫn có người mang phù hiệu trên tay áo đi tuần tra, cửa sổ phòng bệnh của Tăng Yến Ni mở ra, bọn họ vừa nghe tiếng động thì lập tức chạy đến ra oai.

“Ở đây nhao nhao cái gì? Bệnh viện cấm tiếng ồn, các người muốn tạo phản đúng không?” Một thanh niên dẫn đầu chạy đến, trên mặt sát khí đằng đằng, vừa nhìn cũng thấy đây là một kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Tăng Yến Ni sẽ sợ anh ta sao? Điều quan trọng trong cãi vả chính là chiếm được thế thượng phong trước tiên.

Vì vậy còn chưa đợi Hồ Tứ Phượng kịp tố cáo thì cô đã mở miệng trích lại: “Tham ô và lãng phí là hai tội lớn nhất!... Không có thù hận vô duyên vô cớ.” Cô lặp lại lời trích đã nói trước đó với ba người nhà họ Tăng một lần nữa.



Lời trích này chính là chân lý, không chấp nhận lời phản bác, cho dù phản bác thì nhất định phải dùng lời trích khác mà phản bác, thế nhưng với trình độ văn hóa của ba người Hồ Tứ Phượng này mà nói làm sao nhớ được lời trích nào? Bọn họ tức đến mức nôn ra ba lít máu, chỉ biết hung ác nói: “Mày mày mày…” Rồi nghẹn lại ở cổ họng mà không thể nói được gì.

Tăng Yến Ni tiếp tục biểu diễn. Cô chỉ vào bột sữa vung vãi khắp mặt đất: “Đây là sữa bột chỉ cấp cho bệnh nhân bệnh nặng, Tăng Dược Tiến này có tư cách gì chạm vào, chẳng những chạm vào mà còn lãng phí cực nhiều thế này.”

Tăng Yến Ni tiếp tục chỉ vào Tăng Phúc Trân đang tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Vị đồng chí này, anh đến đại đội Hướng Dương hỏi thăm xem có phải tôi là người có công bảo vệ tài sản cho đại đội không! Thế nhưng cô ta lại xem công thần như nha hoàn mà sai bảo, cô ta chẳng phải kẻ địch thì là gì?”

Tăng Yến Ni tiếp tục chỉ vào Hồ Tứ Phượng đang trừng mắt, tức giận nhìn cô mà không thể cắn chết cô: “Bà ta nói người có công là tôi chính là trâu là ngựa, phải hầu hạ bà ta cả đời này, đây chẳng phải tư tưởng phong kiến sao? Tôi có nên hận bà ta không?”

Sau ba lần chất vấn, khí huyết dâng trào, cơ thể Tăng Yến Ni lung lay, cô ôm đầu té xỉu trên giường bệnh.

Hàng loạt các hành động liên tiếp khiến ba người nhà họ Tăng trở tay không kịp, chỉ có thể giương mắt nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau