Thập Niên 60: Mang Theo Hệ Thống Phát Sóng Làm Giàu
Chương 19: Lấy Cơm
Tăng Yến Ni mở sẵn camera, trước tiên chụp cận cảnh hộp đựng cơm bằng nhôm to tướng với nhiều vết xước trên bề mặt, tiền thuê mất năm hào, cũng không biết hộp cơm bằng nhôm này đã được bao nhiêu người thuê rồi.
Muốn mua hộp cơm cần phải có phiếu công nghiệp, một hộp cơm nho nho là vậy nhưng không phải ai cũng mua nổi. Tăng Yến Ni cũng không già mồm, nhập gia tùy tục vậy, người khác dùng được thì mình cũng có thể dùng được.
Bệnh viện mỏ vàng được xây dựng từ thời chiến tranh với Nhật Bản, vì đã nhiều năm rồi nên hành lang bệnh viện vô cùng u ám, tĩnh mịch, gió lùa qua khiến cơn nóng ngột ngạt của thời tiết này biến mất, hành lang mát mẻ nên cửa của các phòng bệnh hai bên hành lang đều mở cửa, trên những chiếc giường sắt sơn trắng đã bị rỉ sét có vài bệnh nhân nằm trên đó.
Bệnh viện không đón người ở nơi khác đến, hầu hết các bệnh nhân bị thương trong cơn bão vừa rồi đều được đưa đến bệnh viện nhân dân trong huyện nên ở đây có ít người bệnh.
Căn tin nằm ở cuối hành lang. Tăng Yến Ni bước vào mới phát hiện dường như nơi tập trung nhân khí nhất trong bệnh viên chính là ở đây, cửa sổ mua cơm chỉ có một, tuy chưa đến thời gian ăn cơm nhưng trước cửa sổ đã có một hàng dài chen chúc nhau.
Mũi của Tăng Yến Ni rất thính, cô ngửi thấy mùi thơm đã đoán được đồ ăn cho buổi trưa hôm nay là khoai tây om tương. Khá lắm! Cà chua cũng không còn nữa rồi.
Có hai ông bác đứng phía trước nhận ra Tăng Yến Ni thì chủ động nhường chỗ cho cô: “Đồng chí trẻ, cháu lên trước đứng đi!”
Còn chưa đợi Tăng Yến Ni từ chối thì có một người phụ nữ trẻ tuổi đứng phía trước quay đầu lại, chậc chậc hai tiếng: “Đúng là con nhỏ không được dạy dỗ! Đến bà nội mình mà còn dám ra tay đánh, thế mà lại được người ta xem như thứ gì tốt đẹp lắm! Đúng là thói đòi ngày nay!”
Ai có lỗ tai đều biết cô ta đang mắng người nào, Tăng Yến Ni cũng không để ý đến cô ta, bản thân cô đâu phải phiếu công nghiệp, đâu thể nào khiến người gặp người thích, cãi nhau trong ngày nóng bức thế này cũng tốn sức, chỉ cần xem như con ruồi con ong vo ve bên tai mình là xong.
Cô không thèm phản ứng với đối phương nhưng quần chúng ghét ác như kẻ thù lại không như vậy.
Một thím mập mạp đang bưng chậu đồ ăn ra vừa nghe thấy những lời của cô thì một cầm cái muôi rất lớn đập lên chậu đồ ăn rất mạnh tạo nên tiếng kêu loảng xoảng, thím ấy còn hừ một tiếng: “Lấy hộp cơm ra!”
Người phụ nữ kia lấy hộp cơm ra, thấy thím mập lắc cái muôi lớn trong tay mình một cái thì một muôi đồ ăn đã biến thành một nửa muôi đồ ăn, đến cả miếng thịt kho cô ta vừa ý nhất cũng rơi xuống rồi,
Người phụ nữ kia tức muốn xỉu: “Có ai lấy đồ ăn như bà không? Tay run thì về nhà mà nghỉ!”
Thím mập cũng trả lại cô ta nguyên văn: “Đồ đê tiện không có giáo dục! Không biết kính lão hả?”
Đắc tội ai cũng được nhưng đừng đắc tội người bán cơm! Thế là mọi người đều cười. Tăng Yến Ni cũng vô cùng vui vẻ, hầu hết con người ở thời đại này vẫn rất đơn thuần, tinh thần trọng tình trọng nghĩa cao, mỗi người đều rất khả ái.
Thím mập đáng yêu còn cực kỳ quan tâm cô, thím ấy lấy cho cô một muôi đầy đồ ăn, trong này có ít nhất là bốn miếng thịt to, màn thầu cũng là cái vừa to vừa mềm: “Trời đất có mắt! Đứa nhỏ này gầy quá, ăn nhiều hơn đi! Không đủ thì thím lấy thêm cho cháu!”
Muốn mua hộp cơm cần phải có phiếu công nghiệp, một hộp cơm nho nho là vậy nhưng không phải ai cũng mua nổi. Tăng Yến Ni cũng không già mồm, nhập gia tùy tục vậy, người khác dùng được thì mình cũng có thể dùng được.
Bệnh viện mỏ vàng được xây dựng từ thời chiến tranh với Nhật Bản, vì đã nhiều năm rồi nên hành lang bệnh viện vô cùng u ám, tĩnh mịch, gió lùa qua khiến cơn nóng ngột ngạt của thời tiết này biến mất, hành lang mát mẻ nên cửa của các phòng bệnh hai bên hành lang đều mở cửa, trên những chiếc giường sắt sơn trắng đã bị rỉ sét có vài bệnh nhân nằm trên đó.
Bệnh viện không đón người ở nơi khác đến, hầu hết các bệnh nhân bị thương trong cơn bão vừa rồi đều được đưa đến bệnh viện nhân dân trong huyện nên ở đây có ít người bệnh.
Căn tin nằm ở cuối hành lang. Tăng Yến Ni bước vào mới phát hiện dường như nơi tập trung nhân khí nhất trong bệnh viên chính là ở đây, cửa sổ mua cơm chỉ có một, tuy chưa đến thời gian ăn cơm nhưng trước cửa sổ đã có một hàng dài chen chúc nhau.
Mũi của Tăng Yến Ni rất thính, cô ngửi thấy mùi thơm đã đoán được đồ ăn cho buổi trưa hôm nay là khoai tây om tương. Khá lắm! Cà chua cũng không còn nữa rồi.
Có hai ông bác đứng phía trước nhận ra Tăng Yến Ni thì chủ động nhường chỗ cho cô: “Đồng chí trẻ, cháu lên trước đứng đi!”
Còn chưa đợi Tăng Yến Ni từ chối thì có một người phụ nữ trẻ tuổi đứng phía trước quay đầu lại, chậc chậc hai tiếng: “Đúng là con nhỏ không được dạy dỗ! Đến bà nội mình mà còn dám ra tay đánh, thế mà lại được người ta xem như thứ gì tốt đẹp lắm! Đúng là thói đòi ngày nay!”
Ai có lỗ tai đều biết cô ta đang mắng người nào, Tăng Yến Ni cũng không để ý đến cô ta, bản thân cô đâu phải phiếu công nghiệp, đâu thể nào khiến người gặp người thích, cãi nhau trong ngày nóng bức thế này cũng tốn sức, chỉ cần xem như con ruồi con ong vo ve bên tai mình là xong.
Cô không thèm phản ứng với đối phương nhưng quần chúng ghét ác như kẻ thù lại không như vậy.
Một thím mập mạp đang bưng chậu đồ ăn ra vừa nghe thấy những lời của cô thì một cầm cái muôi rất lớn đập lên chậu đồ ăn rất mạnh tạo nên tiếng kêu loảng xoảng, thím ấy còn hừ một tiếng: “Lấy hộp cơm ra!”
Người phụ nữ kia lấy hộp cơm ra, thấy thím mập lắc cái muôi lớn trong tay mình một cái thì một muôi đồ ăn đã biến thành một nửa muôi đồ ăn, đến cả miếng thịt kho cô ta vừa ý nhất cũng rơi xuống rồi,
Người phụ nữ kia tức muốn xỉu: “Có ai lấy đồ ăn như bà không? Tay run thì về nhà mà nghỉ!”
Thím mập cũng trả lại cô ta nguyên văn: “Đồ đê tiện không có giáo dục! Không biết kính lão hả?”
Đắc tội ai cũng được nhưng đừng đắc tội người bán cơm! Thế là mọi người đều cười. Tăng Yến Ni cũng vô cùng vui vẻ, hầu hết con người ở thời đại này vẫn rất đơn thuần, tinh thần trọng tình trọng nghĩa cao, mỗi người đều rất khả ái.
Thím mập đáng yêu còn cực kỳ quan tâm cô, thím ấy lấy cho cô một muôi đầy đồ ăn, trong này có ít nhất là bốn miếng thịt to, màn thầu cũng là cái vừa to vừa mềm: “Trời đất có mắt! Đứa nhỏ này gầy quá, ăn nhiều hơn đi! Không đủ thì thím lấy thêm cho cháu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất