Thập Niên 60: Mang Theo Hệ Thống Phát Sóng Làm Giàu
Chương 24: Trả Thù
Tằng Yến Ni cúi đầu nhìn cánh tay cẳng chân gầy guộc của mình, mặc dù hai ngày nay đã có một chút thịt, nhưng nếu như thật sự đối đầu trực tiếp, so sức mạnh, cô thực sự không đánh bại được Tằng Phúc Quý cao to vạm vỡ.
Nếu như xét về phương diện ăn nói, Tằng Yến Ni không sợ ai cả, cô nằm im không mở cửa, đợi mọi người trong phòng bệnh đều thức dậy, cho dù lý do của Tằng Phúc Quý có đầy đủ đến đâu, thì trước mặt bàn chân thiên hạ cũng không dám lôi cô đi.
Nhưng Tằng Yến Ni cũng không muốn buông tha cho tên súc sinh suốt ngày chỉ biết hành hạ đánh đập con gái một cách dễ dàng như vậy.
Trốn được một lần nhưng không trốn được lần thứ hai, bản thân cô cũng sắp phải về thôn, còn muốn chung sống với người nhà họ Tằng, bắt giặc phải bắt vua, Tằng Phúc Quý là người đứng đầu gia đình, nếu hôm nay cô không cho ông ta một bài học, cuộc sống sau khi quay về chắc chắn sẽ không được yên ổn.
Bây giờ vẫn còn sớm, mọi người còn chưa thức dậy, nếu lúc này không hành động thì còn đợi khi nào. Tằng Yến Ni dùng ý thức của mình để lấy ra hai món Thần Khí trong không gian.
“Đại đội năm nay gặp hạn hán, làm sao có nhiều tiền như vậy chữa bệnh cho con? Không phải giác ngộ có con rất cao sao? Sao lúc này còn không chịu quay về? Ở hai ngày là được rồi, nhanh cùng cha về nhà, cha đảm bảo sau này sẽ không đánh con nữa.” Tằng Phúc Quý tỏ vẻ kiên nhẫn dỗ dành cô.
Ông ta cũng không phải chờ bao lâu, nghe được tiếng chốt cửa bị kéo ra, Tằng Phúc Quý lập tức đẩy cửa: “Con nhóc thối tha này, gan lớn lắm rồi……..A!”
Bàn tay đang đi lên người vẫn dơ lên cao, đột nhiên sườn bên trái của ông ta đã bị người đánh lén, cảm giác đau đớn và tê dại lan tràn khắp toàn thân, cả người Tằng Phúc Quý co giật, ầm một tiếng ngã phịch xuống đất.
Chỉ mất 3 giây để hạ gục một người, cũng không đánh thức những người bệnh cùng phòng khác, Tằng Yến Ni cất dùi cui điện đi, nhanh chóng đóng cửa lại, kéo Tằng Phúc Quý như kéo một con chó chết đến ven tường. Trên cửa có một cửa sổ nhỏ, chỗ này là điểm mù của cửa sổ đó.
Trước đây cô thường xuyên phát sóng trực tiếp đến tận đêm khuya, để đề phòng việc ngoài muốn xảy ra, Tằng Yến Ni đã mua rất nhiều vũ khí để phòng kẻ xấu, lúc chuyện nhà cũng không quên cầm theo. Tằng Phúc Quý chính là một con sói đói, những thứ kia cuối cùng cũng có tác dụng.
Tằng Yến Ni kéo tấm ga trải giường ra, hai cái dùng để trói tay chân của Tằng Phúc Quý, một cái để bịt miệng. Sau khi bỏ người thành xác ướp xong, cô lập tức dùng chân đạp vào tay phải của Tằng Phúc Quý, mạnh mẽ ấn xuống.
Tay đứt ruột xót, người đang hôn mê trên mặt đất lập tức tỉnh lại vì đau đớn, ban đầu còn có chút bối rối, sau khi lấy lại ý thức, khóe mắt như muốn nứt ra, nhưng lại không thể thoát, tất cả tiếng mắng chửi trong cổ họng đều không thể thoát ra ngoài, nếu như ánh mắt có thể giết người, thì hiện tại Tằng Yến Ni đã chết không dưới 10 lần.
Nếu như xét về phương diện ăn nói, Tằng Yến Ni không sợ ai cả, cô nằm im không mở cửa, đợi mọi người trong phòng bệnh đều thức dậy, cho dù lý do của Tằng Phúc Quý có đầy đủ đến đâu, thì trước mặt bàn chân thiên hạ cũng không dám lôi cô đi.
Nhưng Tằng Yến Ni cũng không muốn buông tha cho tên súc sinh suốt ngày chỉ biết hành hạ đánh đập con gái một cách dễ dàng như vậy.
Trốn được một lần nhưng không trốn được lần thứ hai, bản thân cô cũng sắp phải về thôn, còn muốn chung sống với người nhà họ Tằng, bắt giặc phải bắt vua, Tằng Phúc Quý là người đứng đầu gia đình, nếu hôm nay cô không cho ông ta một bài học, cuộc sống sau khi quay về chắc chắn sẽ không được yên ổn.
Bây giờ vẫn còn sớm, mọi người còn chưa thức dậy, nếu lúc này không hành động thì còn đợi khi nào. Tằng Yến Ni dùng ý thức của mình để lấy ra hai món Thần Khí trong không gian.
“Đại đội năm nay gặp hạn hán, làm sao có nhiều tiền như vậy chữa bệnh cho con? Không phải giác ngộ có con rất cao sao? Sao lúc này còn không chịu quay về? Ở hai ngày là được rồi, nhanh cùng cha về nhà, cha đảm bảo sau này sẽ không đánh con nữa.” Tằng Phúc Quý tỏ vẻ kiên nhẫn dỗ dành cô.
Ông ta cũng không phải chờ bao lâu, nghe được tiếng chốt cửa bị kéo ra, Tằng Phúc Quý lập tức đẩy cửa: “Con nhóc thối tha này, gan lớn lắm rồi……..A!”
Bàn tay đang đi lên người vẫn dơ lên cao, đột nhiên sườn bên trái của ông ta đã bị người đánh lén, cảm giác đau đớn và tê dại lan tràn khắp toàn thân, cả người Tằng Phúc Quý co giật, ầm một tiếng ngã phịch xuống đất.
Chỉ mất 3 giây để hạ gục một người, cũng không đánh thức những người bệnh cùng phòng khác, Tằng Yến Ni cất dùi cui điện đi, nhanh chóng đóng cửa lại, kéo Tằng Phúc Quý như kéo một con chó chết đến ven tường. Trên cửa có một cửa sổ nhỏ, chỗ này là điểm mù của cửa sổ đó.
Trước đây cô thường xuyên phát sóng trực tiếp đến tận đêm khuya, để đề phòng việc ngoài muốn xảy ra, Tằng Yến Ni đã mua rất nhiều vũ khí để phòng kẻ xấu, lúc chuyện nhà cũng không quên cầm theo. Tằng Phúc Quý chính là một con sói đói, những thứ kia cuối cùng cũng có tác dụng.
Tằng Yến Ni kéo tấm ga trải giường ra, hai cái dùng để trói tay chân của Tằng Phúc Quý, một cái để bịt miệng. Sau khi bỏ người thành xác ướp xong, cô lập tức dùng chân đạp vào tay phải của Tằng Phúc Quý, mạnh mẽ ấn xuống.
Tay đứt ruột xót, người đang hôn mê trên mặt đất lập tức tỉnh lại vì đau đớn, ban đầu còn có chút bối rối, sau khi lấy lại ý thức, khóe mắt như muốn nứt ra, nhưng lại không thể thoát, tất cả tiếng mắng chửi trong cổ họng đều không thể thoát ra ngoài, nếu như ánh mắt có thể giết người, thì hiện tại Tằng Yến Ni đã chết không dưới 10 lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất