Thập Niên 60: Mang Theo Hệ Thống Phát Sóng Làm Giàu

Chương 43: Thấy Có Lỗi

Trước Sau
Chọc chó chán chê rồi thì ánh mắt Tăng Yến Ni dời về phía Tôn Giai Chi, ánh mắt đối phương không hề né tránh, trong mắt chỉ có sự tìm tòi, dò xét mà không hề lộ vẻ vui mừng hay tức giận. Không thể không nói chỉ có người phụ nữ này mới đủ trình độ làm đối thủ của cô.

Còn về những người nhà họ Tăng khác mà cô chưa từng gặp, ngoại trừ người ông hời có biệt hiệu Tăng Lão Yên, không phải Yên trong lặng im, kiệm lời, ít nói mà chính là Yên trong làm việc xấu một cách im lặng, trước mặt người khác lại tỏ ra là quân tử mà trong truyện từng miêu tả ông ta.

Trong số này chỉ có một người đáng để Tăng Yến Ni chú ý đến là Tăng Diễm Linh, lòng dạ cô gái này không xấu, nếu có cơ hội cô cũng sẽ giúp đỡ cô ấy.

Bao gồm ba người anh trai trên danh nghĩa của mình thì Tăng Yến Ni đều lười nhắc đến. Mặc dù những người này không chủ động làm hại nguyên chủ nhưng bọn họ thờ ơ, hờ hững như thế đủ khiến lòng người lạnh lẽo. Hiện tại, Tăng Yến Ni cũng không thừa sức lực nên tạm thời buông tha cho bọn họ, nếu sau này sống không thành thật thì đừng trách cô ác độc.

Cả đại đội trùng điệp kéo nhau xông vào nhà Tăng Phúc Quý, vì sân nhà nhỏ không thể chứa nhiều người như vậy nên ngỏ bên ngoài chỉ rộng một mét đã chật ních người, có khá nhiều người còn leo lên tường xem náo nhiệt.

Căn phòng làm nhà kho bị người ta giơ chân đá văng cửa phòng ra, chỗ dung thân nho nhỏ của nguyên chủ lập tức đập vào mắt mọi người, một con chuột bên trong phòng giật mình hoảng hốt mà nhanh chóng chạy qua từ trên giường.

Một cô gái mươi lăm tuổi không có không gian riêng đàng hoàng, đồ dùng cá nhân còn chưa được một nửa cái túi, có mấy người phụ nữ mềm lòng đã bắt đầu lau nước mắt.



“Yến Ni phải ngủ trong một nơi thế này sao? Cho dù là ổ chó cũng lớn hơn chỗ này nhiều!”

“Cũng may đứa nhỏ này mạng lớn, mùa đông tuyết rơi dày, nếu cái phòng này mà sập xuống thì người cũng bị đè chết!”

“Cho dù là cha mẹ mang lòng dạ độc ác thế nào cũng không thể làm ra chuyện thất đức thế này. Yến Ni nói rất đúng, con bé chính là con của kẻ thù bị nhà họ Tăng nhận nuôi!”

Lúc vừa nghe đến câu ‘con của kẻ thù’, Tôn Giai Chi bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Tăng Yến Ni, không cần phải thử sò xét nữa, hai bên đều hiểu câu trả lời đã được công bố rồi.

Tăng Phúc Mậu nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì ngây ngẩn cả người. Bí thư chi bộ trước đây về hưu nên chức vụ này vẫn chưa có người làm, một mình ông ấy phải làm hai chức vụ, công việc trong đội sản xuất bận đến mức không làm hết việc nên từ trước đến nay, mọi vấn đề sinh hoạt của mọi người trong thôn đều do các tiểu đội trưởng và nữ đội trưởng đế ý đến.

Mấy lần tận mắt nhìn thấy Tăng Phúc Quý đánh Tăng Yến Ni thì ông ấy đều lập tức ngăn cản nhưng không ngờ nhà họ Tăng lại dám lấy danh nghĩa máu mủ ruột thịt đối xử với đứa nhỏ này như vậy.

Nghĩ đến đây, Tăng Phúc Mậu bắt đầu cảm thấy hổ thẹn: “Yến Ni, là chú chưa làm hết trách nhiệm, không quan tâm đến cuộc sống của cháu, chú Phúc Mậu có lỗi với cháu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau