Thập Niên 60: Mang Theo Hệ Thống Phát Sóng Làm Giàu

Chương 47: Muốn Cắt Cứt Quan Hệ

Trước Sau
“Đại đội trưởng, cháu muốn cắt đứt quan hệ với gia đình này.” Thái độ của Tăng Yến Ni kiên quyết chưa từng thấy: “Bên cạnh ngọn hải đăng bỏ hoang có ngôi nhà cho người gác hải đăng trước đây bị bỏ trống, có thể cho cháu mượn chỗ đó ở tạm một thời gian không? Bây giờ cháu không có tiền thuê nhà, chờ sau này cháu làm việc kiếm công điểm thì từ từ trả lại.”

Nữ đội trưởng của tiểu đội một Liễu Tú Hồng còn chưa đợi đại đội trưởng mở miệng đã khuyên: “Nhà bên đó đã bị bỏ trống nhiều năm rồi, cửa sổ cũng bị hỏng, vị trí khá cao, gió rất lớn, mùa đông cũng cực kỳ lạnh, từ đó đến ruộng làm việc khá xa, mà việc dùng nước cũng không tiện.”

Nhà trong thôn đã dần dần trở nên chen chúc hơn, trước kia thì còn có nhà trống nhưng bây giờ người ta đã ở hết rồi, làm sao còn nhà trống đến bây giờ? Liễu Tú Hồng nói thật lòng mình, đứa nhỏ này vẫn còn nhỏ, gặp chuyện chưa thể cân nhắc chu toàn, trước kia bà ấy sơ xuất nên mới thành ra thế này, bây giờ đã biết rồi, nếu có thể giúp bà ấy vẫn sẽ thật lòng quan tâm, giúp đỡ: “Cháu tạm thời ở nhà thím, cháu ở chung phòng với chị Xuân Đào.”

Từ lúc bước vào nhà họ Tăng, Tăng Phúc Mậu đã luôn suy nghĩ đến việc Tăng Yến Ni sẽ đi hay ở, bây giờ đã đến mức này thì đứa nhỏ hoàn toàn không thể ở lại trong nhà này nữa, dời ra ngoài cũng không phải là không được nhưng nơi mà Tăng Yến Ni nhắc đến thì không tiện, xung quanh cũng không có người ở, chưa chắc đã an toàn hơn ở đây.

“Đại đội có một cái nhà kho bỏ trống, cháu ở trong đó tạm đi!” Đại đội trưởng dứt khoát nói.



Tăng Yến Ni nhỏ bé, gầy gò nhưng có sự thành thục mà các cô gái nhỏ ở lứa tuổi này không có, lúc này cô thành khẩn nói: “Cháu mãi mãi không muốn quay về ngôi nhà này nữa, cháu ở chung phòng với chị Xuân Đào hay ở nhà kho của đại đội cũng chỉ giải quyết vấn đề tạm thời, nếu để thời gian lâu dài thì không tiện. Cháu không muốn gây thêm phiền phức cho mọi người, ngôi nhà ở đó rất thích hợp với cháu, cháu không sợ khổ, cũng không sợ mệt, càng không sợ một mình, cháu có tay có chân, cháu có thể tự nuôi sống chính mình, chỉ cần cháu rời khỏi ngôi nhà này thì chắc chắn sẽ có cuộc sống tốt.”

Căn phòng rách nát trong mắt người khác lại chính là nơi Tăng Yến Ni vừa ý nhất! Hôm nay, vừa lên kế hoạch cho chuyện này thì cô đã có ý định chuyển đến đó. Xa xôi thì có là gì? Cô còn ước gì có thể xa hơn một chút, có thể xuống biển thì càng tốt!

Có vài người đã bị thuyết phục nên nói vào vài câu: “Yến Ni có chí khí như vậy, đại đội trưởng đồng ý với con bé đi!”

Vẫn là bà cụ nhà liệt sĩ vừa rồi nóng nảy nhất, bà ấy trừng mắt nhìn Tăng Phúc Quý: “Một khi Yến Ni xảy ra chuyện gì thì cứ tìm đến nhà họ Tăng hỏi là được.”

Cô gái nhỏ đã có lòng tự lực cánh sinh, người có mắt nhìn sẽ không gây trở ngại, lợi ích của mọi người cũng không bị tổn hại nên không ai trong đám đông ở đây lên tiếng phản đối cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau