Thập Niên 60: Mang Theo Hệ Thống Phát Sóng Làm Giàu
Chương 9: Xây Dựng Lại Tính Cách Mới
Đầu tiên là khen ngợi, sau push, nếu như đặt người đàn bà này vào thời hiện đại, tuyệt đối là đủ tư cách đảm nhiệm bộ phận quản lý.
Nói đến hết lời, mà Tôn Giai Chi vẫn không nhận được lời hồi đáp mà bà ta mong muốn. Nếu là bình thường, con bé ngốc này nghe xong những lời này nhất định sẽ thể hiện sự quyết tâm của mình, hôm nay con bé bị làm sao vậy?
Thể hiện quyết tâm cái rắm gì, làm công mà bà ta còn bỏ gánh không làm, cô một bệnh nhân đã tỉnh ngộ vào lúc sắp chết, muốn phản nghịch!
Tăng Yến Ni vừa ấm ức vừa phẫn nộ, “Mẹ kêu con so với Vương Ngọc Phân? Tại sao cô ấy có thể làm những điều này mà mẹ không biết sao? Người ta trời sinh đã có sức lực rất lớn, một bữa cơm có thể ăn hai cân bánh bột ngô, con lấy cái gì mà đi so với người ta? Là con có thần lực, hay là con được ăn no?
Hôm nay thiếu chút nữa thôi là con đã chết rồi, có phải mẹ lại muốn cho con chết thêm lần nữa không? Nếu như mẹ muốn thì cứ việc nói thẳng, con sẽ lập tức treo cổ ở phòng bệnh, sống không bằng một con lừa thì còn có ý nghĩa gì chứ, không bằng chết quách đi cho xong.”
Ai mà không phải là diễn viên? Cô gái trẻ gặp đại nạn, sinh ra tâm lý chống đối, về sau cô sẽ không bao giờ là con ngoan của mẹ nữa.
Bước đầu tiên để thay đổi vận mệnh, là xây dựng lại tính cách mới.
Thế mà Tôn Giai Chi cũng bày ra vẻ mặt ấm ức, “Đạt danh hiệu tiên tiến, còn có cơ hội được đề cử vào thành làm công nhân, đời này của mẹ đã không thể trông cậy vào, chỉ có thể dựa vào con, dãi nắng dầm mưa ở nông thôn cả ngày, nào có thoải mái bằng làm công nhân ở trong thành, mẹ nói như vậy còn không phải là muốn tốt cho con sao?”
Giọng điệu của Tăng Yến Ni chứa ba phần mỉa mai, “Mẹ còn chưa già, thân thể còn tốt hơn so với con, chỉ cần chịu giống như con, nhẫn tâm lột bỏ một tầng da của mình thì vẫn có thể có cơ hội vào thành làm công nhân, đừng từ bỏ sớm như vậy.”
Tôn Giai Chi bị nghẹn họng, nhíu chặt mày, “Đứa nhỏ này bị làm sao vậy? Ngày thường miệng lưỡi cũng không sắc bén như vậy.”
“Hôm nay chỉ thiếu một chút thôi là con đã đi gặp Diêm Vương, đã hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận, về sau ai thích thì làm trước, nếu như mẹ lại ép con, thì không phải là mẹ ruột của con.” Tăng Yến Ni nổi giận trừng lớn hai mắt, thề muốn làm phản nghịch girl.
Ánh mắt hai mẹ con đối nhau, chơi tâm kế chứ không chơi thủ đoạn, Tôn Giai Chi bại trận đầu tiên. Phủi phủi góc áo, đứng dậy đi ra ngoài, “Chắc con đau đầu nên tâm trạng không tốt, con hãy ở một mình suy ngẫm lại, ngẫm những những lời mà mẹ nói, mẹ là mẹ con, nên sẽ không bao giờ làm hại con.
Chị dâu con ở nhà lo việc nấu ăn, lương thực trong nhà không còn nhiều lắm, nếu mẹ không quay về nhìn thì không thể yên tâm được, đường xa, có khi đến tối mẹ cũng chưa quay lại đây, con có yêu cầu gì thì gọi hộ sĩ, để cho các cô ấy giúp con lấy cơm.”
Nói đến hết lời, mà Tôn Giai Chi vẫn không nhận được lời hồi đáp mà bà ta mong muốn. Nếu là bình thường, con bé ngốc này nghe xong những lời này nhất định sẽ thể hiện sự quyết tâm của mình, hôm nay con bé bị làm sao vậy?
Thể hiện quyết tâm cái rắm gì, làm công mà bà ta còn bỏ gánh không làm, cô một bệnh nhân đã tỉnh ngộ vào lúc sắp chết, muốn phản nghịch!
Tăng Yến Ni vừa ấm ức vừa phẫn nộ, “Mẹ kêu con so với Vương Ngọc Phân? Tại sao cô ấy có thể làm những điều này mà mẹ không biết sao? Người ta trời sinh đã có sức lực rất lớn, một bữa cơm có thể ăn hai cân bánh bột ngô, con lấy cái gì mà đi so với người ta? Là con có thần lực, hay là con được ăn no?
Hôm nay thiếu chút nữa thôi là con đã chết rồi, có phải mẹ lại muốn cho con chết thêm lần nữa không? Nếu như mẹ muốn thì cứ việc nói thẳng, con sẽ lập tức treo cổ ở phòng bệnh, sống không bằng một con lừa thì còn có ý nghĩa gì chứ, không bằng chết quách đi cho xong.”
Ai mà không phải là diễn viên? Cô gái trẻ gặp đại nạn, sinh ra tâm lý chống đối, về sau cô sẽ không bao giờ là con ngoan của mẹ nữa.
Bước đầu tiên để thay đổi vận mệnh, là xây dựng lại tính cách mới.
Thế mà Tôn Giai Chi cũng bày ra vẻ mặt ấm ức, “Đạt danh hiệu tiên tiến, còn có cơ hội được đề cử vào thành làm công nhân, đời này của mẹ đã không thể trông cậy vào, chỉ có thể dựa vào con, dãi nắng dầm mưa ở nông thôn cả ngày, nào có thoải mái bằng làm công nhân ở trong thành, mẹ nói như vậy còn không phải là muốn tốt cho con sao?”
Giọng điệu của Tăng Yến Ni chứa ba phần mỉa mai, “Mẹ còn chưa già, thân thể còn tốt hơn so với con, chỉ cần chịu giống như con, nhẫn tâm lột bỏ một tầng da của mình thì vẫn có thể có cơ hội vào thành làm công nhân, đừng từ bỏ sớm như vậy.”
Tôn Giai Chi bị nghẹn họng, nhíu chặt mày, “Đứa nhỏ này bị làm sao vậy? Ngày thường miệng lưỡi cũng không sắc bén như vậy.”
“Hôm nay chỉ thiếu một chút thôi là con đã đi gặp Diêm Vương, đã hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận, về sau ai thích thì làm trước, nếu như mẹ lại ép con, thì không phải là mẹ ruột của con.” Tăng Yến Ni nổi giận trừng lớn hai mắt, thề muốn làm phản nghịch girl.
Ánh mắt hai mẹ con đối nhau, chơi tâm kế chứ không chơi thủ đoạn, Tôn Giai Chi bại trận đầu tiên. Phủi phủi góc áo, đứng dậy đi ra ngoài, “Chắc con đau đầu nên tâm trạng không tốt, con hãy ở một mình suy ngẫm lại, ngẫm những những lời mà mẹ nói, mẹ là mẹ con, nên sẽ không bao giờ làm hại con.
Chị dâu con ở nhà lo việc nấu ăn, lương thực trong nhà không còn nhiều lắm, nếu mẹ không quay về nhìn thì không thể yên tâm được, đường xa, có khi đến tối mẹ cũng chưa quay lại đây, con có yêu cầu gì thì gọi hộ sĩ, để cho các cô ấy giúp con lấy cơm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất