Thập Niên 60 Mẹ Kế Giúp Chồng Dạy Con

Chương 33:

Trước Sau
Dù sao bà ta cũng chưa liên lạc với bà mối.

"Là anh cả nói."

Ngay khi mọi người ngạc nhiên nhìn Vương Mạn Vân đang khóc như mưa, Vương Mạn Vân đã bán đứng Vương Vĩnh Nguyên.

Hơn nữa tin tức này cũng thực sự là do Vương Vĩnh Nguyên tiết lộ.

"Vĩnh Nguyên, thực sự có chuyện như vậy sao? Con không được nói bậy, không phải là muốn phá hoại quan hệ giữa mẹ và Tiểu Ngũ đấy chứ? Đứa con chết tiệt này!" Cát Tuệ quay đầu nhìn con trai, đáy mắt cất dấu vẻ lo lắng.

Buổi sáng đi làm, mấy mẹ con cùng đi.

Xưởng của Vương Vĩnh Nguyên và xưởng của Cát Tuệ làm việc gần nhau, hai mẹ con không đi xe đạp mà vừa đẩy xe vừa nói nhỏ.

Tất nhiên chủ đề là Vương Mạn Vân đã ly hôn.

Tối hôm qua Vương Mạn Vân ở nhà ép mọi người nhường ra một suất công việc, động chạm đến lợi ích của mọi người, vì lợi ích của bản thân, tất nhiên phải giải quyết chuyện này nhanh nhất có thể.

Tuyệt đối không thể xuống nông thôn, đó chính là đưa dê vào miệng cọp, chẳng thu được gì.

Nhường ra công việc càng không thể.



Cách giải quyết tốt đẹp duy nhất là gả Tiểu Ngũ đi, chỉ cần gả đi, tất cả những mâu thuẫn sẽ được giải quyết.

Cát Tuệ vừa hay biết chủ nhiệm nhà máy chế biến thịt gần đây đang nhờ bà mối xem mắt, lập tức nghĩ đến đối phương, bà ta và Vương Vĩnh Nguyên có chung suy nghĩ, đàn ông lớn tuổi hơn một chút không phải là chuyện gì to tát.

Dù sao con gái út của bà ta cũng không phải gái còn son.

Hôn nhân lần hai gả cho người hôn nhân lần hai, vừa đẹp.

Vương Vĩnh Nguyên là đứa con đầu lòng của Cát Tuệ, rất được bà ta quan tâm, dĩ nhiên là bà ta sẽ tâm sự cùng, hơn nữa bà ta cũng đã bàn bạc chuyện này với chồng, chồng không phản đối, cũng không có ai để ý Vương Mạn Vân sẽ nghĩ như thế nào.

Kết quả là mọi chuyện lại không giống như họ tưởng tượng.

Vương Mạn Vân không nhẫn nhịn chịu đựng, mà trực tiếp làm ầm lên, đối mặt với ánh mắt chỉ trích và khinh thường của những người hàng xóm, Cát Tuệ vừa xấu hổ vừa khó xử, chỉ có thể để con trai ra mặt giải quyết.

Chỉ cần không thừa nhận chuyện này, ai có thể ép họ thừa nhận được.

Đối với những người hàng xóm thích xen vào chuyện của người khác, Cát Tuệ đã thầm chửi rủa tám trăm lần, nhưng đối mặt với sự phẫn nộ của mọi người, bà ta cũng phải tránh mũi nhọn.

Vương Vĩnh Nguyên hiểu ý của mẹ, anh ta há miệng, định phủ nhận những lời mình đã nói trước đó nhưng lại nhìn thấy Nhị Tử trong đám đông ngoài cửa.

Lúc nãy anh ta đã nói những lời đó trước mặt Nhị Tử, trong tiệm cơm còn có nhiều người làm chứng, nếu Nhị Tử giúp Tiểu Ngũ, mọi chuyện ầm ĩ lên, anh ta đoán công việc của mình cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Vương Vĩnh Nguyên do dự không quyết, những người hàng xóm lập tức nhận ra điểm đáng ngờ.



Có người nói bóng gió.

"Đồng chí Cát Tuệ, mặc dù đây là chuyện gia đình của đồng chí, chúng tôi không tiện nói gì nhưng chúng tôi cũng nhìn Tiểu Ngũ lớn lên, những năm gần đây đứa trẻ này đã giúp đỡ gia đình đồng chí không ít, người ta vẫn thường nói, không nhìn xem mặt sư cũng phải xem nhìn mặt Phật, các đồng chí cũng không thể qua cầu rút ván chứ."

"Đúng vậy, Tiểu Ngũ không có việc làm, không có quan hệ lương thực ở thành phố thì cũng không phải là chuyện gì to tát, nhiều người trong nhà đồng chí có việc làm đều là nhờ phúc của Tiểu Ngũ, theo tôi thì, gia đình đồng chí bỏ ra một chút lương thực, coi như nuôi Tiểu Ngũ đến già, cũng là điều nên làm."

"Chúng tôi cũng thấy vậy, báo cáo với chủ nhiệm nhà máy, chỉ cần gia đình đồng chí đồng ý nuôi, Tiểu Ngũ không cần xuống nông thôn."

Người ta có câu là xem náo nhiệt không sợ to chuyện, những người hàng xóm lần lượt đứng ra ủng hộ Vương Mạn Vân, đưa ra ý kiến.

Nghe có vẻ như đang giúp Vương Mạn Vân, thực ra là vì những năm gần đây nhà họ Vương quá cao ngạo.

Trong nhà trừ cô con dâu thứ ba không có việc làm, những người khác đều có công việc, từ lâu điều này đã khiến mọi người oán hận, đều là gia đình của một nhà máy, có người có việc làm, chắc chắn sẽ có người khác mất cơ hội.

Không ai có thể nói suất công việc của người nhà họ Vương có phải là suất của mình hay không.

Trước khi Vương Mạn Vân ly hôn, có nhà họ Phương ở đó, tất nhiên những người hàng xóm phải nhẫn nhịn sự bất mãn đối với nhà họ Vương, không chỉ nhẫn nhịn, còn phải vui vẻ hòa nhã, chỉ nghĩ đến việc tạo mối quan hệ tốt, để có thể đi theo con đường của nhà họ Phương.

Bây giờ thì tốt rồi, biết được Vương Mạn Vân đã ly hôn, không còn dựa vào nhà họ Phương nữa, mọi người chỉ hận không thể ngay lập tức giẫm đạp tất cả mọi người trong nhà họ Vương dưới chân.

"Chuyện gia đình chúng tôi, liên quan gì đến các người, ra ngoài, ra ngoài hết cho tôi." Cát Tuệ bị những lời bóng gió của mọi người làm cho tức đến phát điên, đưa tay đẩy những người đứng trong nhà bà ta đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau