Thập Niên 60 Mẹ Kế Giúp Chồng Dạy Con

Chương 7:

Trước Sau
Cô ta thực sự hâm mộ cuộc hôn nhân của Vương Mạn Vân.

Điều kiện nhà họ Phương quá tốt, tốt đến mức cô ta phải đỏ mắt. Nếu cô ta là vợ của Phương Khánh Sinh, cô ta sẽ không quan tâm đến việc gã đi chơi với phụ nữ bên ngoài, chỉ cần gã nộp lên tiền lương, cô ta thích gì thì có thể mua nấy, thậm chí cô ta còn có thể giúp gã che giấu một hai chuyện.

Vương Mạn Vân đã sớm biết người nhà họ Vương sẽ không nói ra lời hay ý đẹp nhưng khi thực sự nghe rõ, cô vẫn thấy lạnh lòng thay cho chủ cũ.

Chủ cũ coi người nhà là người nhà nhưng những người nhà này lại không có ai đau lòng thương xót chủ cũ.

Thậm chí không có ai hỏi một câu vết thương có đau không.

Vương Mạn Vân thấy Cát Tuệ và Đàm Hà Hoa nói chuyện càng lúc càng lạc đề, đã bàn đến việc dùng thuốc dân gian nào để mình có thai, ngồi vững vị trí con dâu nhà họ Phương, cô mới ngán ngẩm quay đầu nói: “Các người đừng mơ nữa, Phương Khánh Sinh là số mệnh đoạn tử tuyệt tôn rồi, thuốc gì cũng không cứu được giống nòi của gã đâu.”

“Ai lại đi nguyền rủa người ta như vậy, con yên tâm, chuyện này là do con rể làm sai, chúng ta nhất định sẽ giúp con dạy dỗ nó. Con cứ yên tâm uống thuốc, đợi sinh được một thằng cu mập mạp, con sẽ có đủ tự tin, sau này nhà họ Phương còn không phải con nói gì cũng được.”

Cát Tuệ tưởng Vương Mạn Vân nói lời tức giận, bất mãn liếc nhìn con gái.

Vợ chồng là một thể, mắng Phương Khánh Sinh tuyệt tự, chẳng phải con gái cũng mắng luôn cả mình sao.

“Vân Nhi, phương thuốc dân gian mẹ nói rất hữu dụng, trước đây chị nghe nói bên nhà mẹ đẻ có người bảy tám năm không có thai, uống thuốc không lâu thì sinh được một thằng cu mập mạp, em cũng thử xem.” Đàm Hà Hoa cũng tưởng Vương Mạn Vân đang nói lời tức giận.

“Phương Khánh Sinh thời niên thiếu bị thương trên người, cả đời này không thể có con đâu.”

Vương Mạn Vân không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp nói thẳng.

Cát Tuệ và Đàm Hà Hoa sửng sốt, hai người kinh ngạc trợn tròn mắt, chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện này lại là thật.

“Tôi biết tại sao các người khuyên tôi, tôi không muốn nghe, cũng không nghe lọt. Các người không thấy Phương Khánh Sinh ghê tởm, tôi thấy ghê tởm, nhìn gã thêm một lần tôi cũng muốn ói. Tôi đảm bảo với các người, cho dù tôi ly hôn với Phương Khánh Sinh, công việc của người nhà cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì.”



Vương Mạn Vân trực tiếp tung ra con át chủ bài.

Những lời khuyên nhủ của Cát Tuệ và Đàm Hà Hoa, kiếp trước cô nghe đến mức chai cả tai, không muốn nghe nữa. Dù sao thì khuyên tới khuyên lui, cũng đều là xuất phát từ lợi ích của bản thân, không có ai thực sự quan tâm đến việc cô có hạnh phúc hay không, có sống tốt hay không.

Không ai thương, Vương Mạn Vân chỉ còn cách tự thương mình.

“Con nói thật chứ?” Cát Tuệ vội vàng nắm lấy tay con gái, sức rất mạnh, có thể thấy lúc này tâm trạng của bà ta thế nào.

Biết được cốt truyện, Vương Mạn Vân gật đầu: “Bí mật này tôi cũng mới biết gần đây, lúc đầu Phương Khánh Sinh cưới tôi, chính là để tôi làm lá chắn cho việc vô sinh của gã, nếu không thì lúc đầu nhà họ Phương sao có thể bỏ ra nhiều sính lễ như vậy.”

Nghe được bí mật động trời, Cát Tuệ và Đàm Hà Hoa nhanh chóng tính toán. Nếu Phương Khánh Sinh thực sự không thể sinh con, Vương Mạn Vân lại có thể đảm bảo công việc của người nhà không bị ảnh hưởng, vậy thì cuộc hôn nhân này thật sự không nhất thiết phải tiếp tục.

Đàm Hà Hoa cẩn thận quan sát em chồng.

Người nhà họ Vương đều đẹp, Vương Mạn Vân vô cùng đẹp. Mặc dù bị nhà họ Phương hành hạ ba năm nhưng vì đồ ăn nhà họ Phương không tệ, sắc mặt và làn da của cô chỉ hơi tiều tụy nhưng không che giấu được vẻ đẹp của cô.

Một người phụ nữ có nhan sắc như vậy, cho dù tái giá, cũng có thể nhanh chóng tìm được người khác.

Nói thật, Vương Mạn Vân sống ở nhà họ Phương như thế nào, người nhà họ Vương đều biết rõ, vì lợi ích của mình, không ai đứng trên lập trường của Vương Mạn Vân nói một câu công bằng.

Nhưng chuyện liên quan đến việc Phương Khánh Sinh không thể sinh con thì lại khác.

“Nhà họ Phương có quan hệ ở bệnh viện, có thể tùy tiện đưa ra giấy chứng nhận y tế chứng minh gã không có vấn đề về sức khỏe. Thêm vài năm nữa, nếu nhà họ Phương vẫn chưa có con nối dõi thì những lời đàm tiếu xung quanh sẽ càng nhiều, nhà họ Phương nhất định sẽ đổ trách nhiệm lên đầu tôi. Nếu tôi không sinh được thì nhà họ Vương bên ngoại cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ, thậm chí con cháu nhà họ Vương còn có thể bị vu oan là có căn bệnh vô sinh nào đó. Chỉ cần lời đồn này lan truyền ra thì chuyện hôn sự của các cháu gái trong nhà sẽ không còn thuận lợi nữa.”

Vương Mạn Vân nhìn Đàm Hà Hoa, trong mắt là sự sáng suốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau