Thập Niên 60: Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn
Chương 50: Đừng Xưng Mẹ Mẹ Nữa
Ngoài ra Lục Hướng Noãn còn lo lắng cho học trưởng, phát hiện mình đã chết anh ta chắc chắn sẽ khóc rối tinh rối mù.
Sớm biết là xuyên qua tới niên đại này, cô đã để lại ít tiền cho học trưởng.
Bây giờ nói gì cũng uổng phí, đợi kiếp sau hai người gặp mặt ở cầu Nại Hà nói sau.
Thế gian chú trọng nhân quả, nếu Lục Hướng Noãn chiếm cơ thể của nguyên chủ, đương nhiên phải giúp nguyên chủ báo thù.
Cô vừa mới có ý nghĩ này, cơ thể lập tức cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Không cần Lục Hướng Noãn nghĩ nhiều, cũng biết đây là chút ý thức cuối cùng còn sót lại của nguyên chủ đã biến mất, mà cô tới từ thế kỷ 21 sẽ hoàn toàn thành chủ nhân mới của cơ thể này.
Không đợi cô nghĩ nhiều thì thấy mẹ kế rẻ tiền của cô dẫn theo bác sĩ tới, Lục Hướng Noãn lập tức nhắm mắt lại.
“Bác sĩ, sao con gái của tôi còn chưa tỉnh vậy?” Vẻ mặt Vương Phượng Kiều lo lắng hỏi bác sĩ bên cạnh, thực ra bà ta đau lòng phí nằm viện mỗi ngày, con nhóc chết tiệt này đã tiêu 10 tệ của bà ta.
Bà ta nghĩ tới 10 tệ này thì thấy thịt đau, số tiền này có thể cho con trai bà ta ăn được mấy bữa thịt kho tàu.
Đợi cô tỉnh, nhất định phải đòi lại từ trên người quỷ đòi nợ này.
“Người bệnh…” Bác sĩ còn chưa nói hết, thì thấy người trên giường bệnh mở mắt.
“Người bệnh tỉnh rồi.”
“Con gái, con hù chết mẹ rồi, con nói đi con có chuyện gì không thể nói với mẹ mà nghĩ quẩn trong lòng tự sát như thế, con muốn khiến mẹ tức chết à.” Vương Phượng Kiều vừa thấy cô tỉnh dậy, thì lập tức ôm Lục Hướng Noãn trên giường bệnh bắt đầu kêu trời khóc đất.
“Câm miệng, bà có thấy phiền không, nằm viện cũng không cho tôi sống yên ổn.”
Giống y như con vịt, ồn ào muốn chết, chỉ biết gào khan, không biết diễn tốt một chút nhỏ mấy giọt nước mắt, thật sự không biết sao kỹ thuật diễn như vậy còn có thể lừa được người trong đại viện.
Vương Phượng Kiều nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy trực tiếp sững sờ tại chỗ.
Ở trong ấn tượng của bà ta, con gái riêng này là đứa bé đáng thương buồn bực luôn không nói mặc người ta đánh mắng, sao tỉnh lại sẽ trâu bò như vậy.
“Con nhóc này sao cháu nói chuyện như thế, trong khoảng thời gian cháu hôn mê nằm viện, mỗi ngày mẹ cháu đều tới bệnh viện chăm sóc cháu, đúng là còn nhỏ tuổi lương tâm bị chó ăn.” Bà cụ ở giường bên cạnh không nhìn nổi, bắt đầu mở miệng giáo dục Lục Hướng Noãn.
“Bác gái, con gái cháu vừa mới tỉnh lại có lẽ còn chưa lấy lại tinh thần, bình thường ở nhà chiều quen, bác đừng để ý.” Vương Phượng Kiều lau nước mắt không tồn tại ở khóe mắt, khéo hiểu lòng người “giải vây” giúp Lục Hướng Noãn.
Thực ra là chứng thực Lục Hướng Noãn ở nhà cũng như vậy, không biết lớn nhỏ.
Đều là hồ ly ngàn năm còn chơi Liêu Trai gì đó trước mặt cô, nếu bà ta muốn chơi, vậy hôm nay Lục Hướng Noãn cô sẽ chơi với bà ta tới cùng.
“Bà đừng ở đây vội vàng nhận con gái, con gái bà đang ở nhà đấy. Hơn nữa cỏ trên mộ của mẹ tôi đã mọc cao, hay là bà đã chết.” Lục Hướng Noãn nói rất độc miệng.
Chỉ một câu khiến Vương Phượng Kiều tức tới mức thở hổn hển, gương mặt khó coi muốn chết, nhưng mà vẫn cố giữ hình tượng mẹ kế săn sóc:
“Kiều Kiều, đừng náo loạn, nơi này là bệnh viện.”
“Ai náo loạn với bà, lần này tôi đại nạn không chết là nhờ phúc của bà, nếu không tôi chết đi, bà đi đâu tìm người gả cho người ngang tuổi cha tôi.”
Lục Hướng Noãn vừa nói như vậy phòng bệnh yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Vương Phượng Kiều.
“Hướng Noãn, con hiểu lầm rồi, sao mẹ có thể làm loại chuyện này được.” Trong lòng Vương Phượng Kiều mắng chửi Lục Hướng Noãn muốn chết, nếu là ở nhà bà ta đã sớm đánh chết cô.
“Đừng xưng mẹ mẹ nữa, ở cổ đại bà chỉ là vợ lẽ, cũng chính là thiếp, bà xứng làm mẹ của tôi ư.”
“Lục Hướng Noãn, cô đừng nói chuyện quá đáng.” Nhìn người xung quanh đều nhìn bà ta với ánh mắt khác thường, Vương Phượng Kiều không chịu nổi muốn tìm khe đất chui vào, hình tượng mẹ hiền từ không còn giữ nổi nữa.
Sớm biết là xuyên qua tới niên đại này, cô đã để lại ít tiền cho học trưởng.
Bây giờ nói gì cũng uổng phí, đợi kiếp sau hai người gặp mặt ở cầu Nại Hà nói sau.
Thế gian chú trọng nhân quả, nếu Lục Hướng Noãn chiếm cơ thể của nguyên chủ, đương nhiên phải giúp nguyên chủ báo thù.
Cô vừa mới có ý nghĩ này, cơ thể lập tức cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Không cần Lục Hướng Noãn nghĩ nhiều, cũng biết đây là chút ý thức cuối cùng còn sót lại của nguyên chủ đã biến mất, mà cô tới từ thế kỷ 21 sẽ hoàn toàn thành chủ nhân mới của cơ thể này.
Không đợi cô nghĩ nhiều thì thấy mẹ kế rẻ tiền của cô dẫn theo bác sĩ tới, Lục Hướng Noãn lập tức nhắm mắt lại.
“Bác sĩ, sao con gái của tôi còn chưa tỉnh vậy?” Vẻ mặt Vương Phượng Kiều lo lắng hỏi bác sĩ bên cạnh, thực ra bà ta đau lòng phí nằm viện mỗi ngày, con nhóc chết tiệt này đã tiêu 10 tệ của bà ta.
Bà ta nghĩ tới 10 tệ này thì thấy thịt đau, số tiền này có thể cho con trai bà ta ăn được mấy bữa thịt kho tàu.
Đợi cô tỉnh, nhất định phải đòi lại từ trên người quỷ đòi nợ này.
“Người bệnh…” Bác sĩ còn chưa nói hết, thì thấy người trên giường bệnh mở mắt.
“Người bệnh tỉnh rồi.”
“Con gái, con hù chết mẹ rồi, con nói đi con có chuyện gì không thể nói với mẹ mà nghĩ quẩn trong lòng tự sát như thế, con muốn khiến mẹ tức chết à.” Vương Phượng Kiều vừa thấy cô tỉnh dậy, thì lập tức ôm Lục Hướng Noãn trên giường bệnh bắt đầu kêu trời khóc đất.
“Câm miệng, bà có thấy phiền không, nằm viện cũng không cho tôi sống yên ổn.”
Giống y như con vịt, ồn ào muốn chết, chỉ biết gào khan, không biết diễn tốt một chút nhỏ mấy giọt nước mắt, thật sự không biết sao kỹ thuật diễn như vậy còn có thể lừa được người trong đại viện.
Vương Phượng Kiều nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy trực tiếp sững sờ tại chỗ.
Ở trong ấn tượng của bà ta, con gái riêng này là đứa bé đáng thương buồn bực luôn không nói mặc người ta đánh mắng, sao tỉnh lại sẽ trâu bò như vậy.
“Con nhóc này sao cháu nói chuyện như thế, trong khoảng thời gian cháu hôn mê nằm viện, mỗi ngày mẹ cháu đều tới bệnh viện chăm sóc cháu, đúng là còn nhỏ tuổi lương tâm bị chó ăn.” Bà cụ ở giường bên cạnh không nhìn nổi, bắt đầu mở miệng giáo dục Lục Hướng Noãn.
“Bác gái, con gái cháu vừa mới tỉnh lại có lẽ còn chưa lấy lại tinh thần, bình thường ở nhà chiều quen, bác đừng để ý.” Vương Phượng Kiều lau nước mắt không tồn tại ở khóe mắt, khéo hiểu lòng người “giải vây” giúp Lục Hướng Noãn.
Thực ra là chứng thực Lục Hướng Noãn ở nhà cũng như vậy, không biết lớn nhỏ.
Đều là hồ ly ngàn năm còn chơi Liêu Trai gì đó trước mặt cô, nếu bà ta muốn chơi, vậy hôm nay Lục Hướng Noãn cô sẽ chơi với bà ta tới cùng.
“Bà đừng ở đây vội vàng nhận con gái, con gái bà đang ở nhà đấy. Hơn nữa cỏ trên mộ của mẹ tôi đã mọc cao, hay là bà đã chết.” Lục Hướng Noãn nói rất độc miệng.
Chỉ một câu khiến Vương Phượng Kiều tức tới mức thở hổn hển, gương mặt khó coi muốn chết, nhưng mà vẫn cố giữ hình tượng mẹ kế săn sóc:
“Kiều Kiều, đừng náo loạn, nơi này là bệnh viện.”
“Ai náo loạn với bà, lần này tôi đại nạn không chết là nhờ phúc của bà, nếu không tôi chết đi, bà đi đâu tìm người gả cho người ngang tuổi cha tôi.”
Lục Hướng Noãn vừa nói như vậy phòng bệnh yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Vương Phượng Kiều.
“Hướng Noãn, con hiểu lầm rồi, sao mẹ có thể làm loại chuyện này được.” Trong lòng Vương Phượng Kiều mắng chửi Lục Hướng Noãn muốn chết, nếu là ở nhà bà ta đã sớm đánh chết cô.
“Đừng xưng mẹ mẹ nữa, ở cổ đại bà chỉ là vợ lẽ, cũng chính là thiếp, bà xứng làm mẹ của tôi ư.”
“Lục Hướng Noãn, cô đừng nói chuyện quá đáng.” Nhìn người xung quanh đều nhìn bà ta với ánh mắt khác thường, Vương Phượng Kiều không chịu nổi muốn tìm khe đất chui vào, hình tượng mẹ hiền từ không còn giữ nổi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất