Thập Niên 60: Quân Tẩu Có Không Gian Nuôi Con
Chương 40: Tới Cửa Xin Cơm
Cố Cảnh Hằng nhìn những món ăn Chu Tuế Tuế gửi tới, bên trong đều là tình yêu của cô dành cho anh.
Giờ khắc này tâm trạng nhớ vợ của Cố Cảnh Hằng dâng lên đỉnh điểm, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
Anh nhất định phải càng cố gắng hơn nữa, tranh thủ năm nay đón vợ con đến đoàn tụ.
Mấy năm trước anh cũng không nghĩ như vậy, nhưng từ lần trước trở về, lúc rảnh rỗi trong đầu anh đều là Chu Tuế Tuế.
Cố Cảnh Hằng chưa từng thích một ai, nhưng anh biết, anh đã yêu cô.
Đối với cuộc sống hôn nhân này, Cố Cảnh Hằng cảm thấy rất may mắn, may mắn vì người kia là Chu Tuế Tuế.
Chu Tuế Tuế không biết những chuyện này, cô ăn cơm xong từ nhà mẹ đẻ đến chiều mới về.
Mùa đông trời tối sớm, cô phải về nhà trước khi trời tối, dù sao vẫn còn ba đứa trẻ, nếu thật sự có chuyện gì, cô không chắc chắn có thể bảo vệ được chúng.
Về đến nhà, mặt trời vừa vặn lặn, nắng chiều rất ấm áp.
Buổi tối Chu Tuế Tuế định nấu chút sủi cảo, vừa dễ làm, trẻ con cũng thích ăn, hơn nữa sủi cảo cô làm đều là bột mì trắng muốt, thời buổi này không dễ ăn được.
Ba đứa trẻ đang chơi ở bên cạnh, sủi cảo vừa nấu xong, đột nhiên có người gõ cửa.
Chu Tuế Tuế vừa mở cửa đã thấy Nhị Hoa đứng ở cửa, cô bé chỉ nhỏ hơn Đại Oa một tuổi nhưng lại thấp hơn hẳn một cái đầu.
Trên người không có áo bông, chỉ có một lớp áo mỏng manh, trên áo bẩn đến mức phản quang, quan trọng nhất là trời lạnh như vậy mà cô bé lại chân trần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh, da dẻ nứt nẻ, nước mũi cũng đông cứng lại, Nhị Hoa vừa hít hít tay vừa nhìn Chu Tuế Tuế gọi: "Thẩm ơi."
"Nhị Hoa, sao cháu lại tới đây?" Tuy không muốn so đo với một đứa trẻ, nhưng Chu Tuế Tuế thật sự không muốn tiếp xúc với Lâm Tam Muội, cô lúc này còn chưa biết chuyện xảy ra ở nhà họ Cố hôm nay.
"Thẩm ơi, cháu đói." Nhị Hoa lí nhí nói.
"Mẹ cháu đâu?" Chu Tuế Tuế cau mày hỏi.
"Mẹ, bị đánh, khóc."
Cùng kém một tuổi, Đại Oa Nhị Oa đã đi học, nói chuyện lưu loát rõ ràng, còn Nhị Hoa ngay cả nói chuyện bình thường cũng khó khăn, có thể thấy được là bị nuôi dưỡng kém như thế nào.
"Cháu vào nhà trước đi." Nhìn Nhị Hoa đáng thương như vậy, Chu Tuế Tuế không đành lòng từ chối, mặc dù không biết vì sao Lâm Tam Muội lại bị đánh.
Sủi cảo đã nấu xong, Chu Tuế Tuế chia cho cô bé mười cái, cảm giác hẳn là đủ ăn rồi.
Nhưng mà, Nhị Hoa bưng bát ăn hết mười cái rồi nhìn Chu Tuế Tuế nói: "Còn muốn."
Chu Tuế Tuế:... Đây là quán cơm chắc? Hơn nữa cô cũng đâu còn nữa.
Thật ra là Nhị Hoa chưa bao giờ được ăn no, đột nhiên được ăn đồ ngon như vậy, cô bé ăn mãi không đủ.
Bình thường tuy cùng ăn cơm với ông bà Cố, nhưng luôn là người lớn một bàn trẻ con một bàn, thức ăn của Nhị Hoa đều bị Đại Hoa cướp hết, cho nên ông bà Cố cũng không hề hay biết chuyện này.
Đại Hoa còn thường véo Nhị Hoa lúc không có ai, dọa nếu dám nói ra sẽ bị đánh, bản thân Nhị Hoa vốn đã không thông minh, từ nhỏ bị Đại Hoa đe dọa nên không dám nói.
"Nhị Hoa ngoan, sủi cảo hết rồi, anh em cháu cũng muốn ăn, hay là thẩm đưa cháu về nhé."
"Đại Oa, Nhị Oa rửa bát cẩn thận nhé, mẹ đưa Nhị Hoa về trước đã."
Tuy có chút không đành lòng, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, dù sao cũng không phải con của cô, Chu Tuế Tuế không muốn xen vào chuyện người khác.
Lúc Chu Tuế Tuế dẫn Nhị Hoa đến nhà họ Cố, cửa phòng lớn phòng hai đều đóng chặt, cha Cố đang hút thuốc ở nhà chính.
"Cha, mẹ đâu rồi ạ? Có chuyện gì vậy cha?" Chu Tuế Tuế hỏi.
Cha Cố nói: "Vợ thằng ba đấy à, con không biết à, mẹ con đang nằm trên giường."
Sau đó ông kể sơ qua chuyện xảy ra hôm nay cho Chu Tuế Tuế nghe.
Chu Tuế Tuế:... May mà hôm nay cô về nhà mẹ đẻ.
Nhưng mẹ Cố bị như vậy, chắc chắn không thể mặc kệ được.
"Cha, vừa nãy Nhị Hoa một mình chân trần chạy đến nhà con xin ăn, con cho cháu ấy ăn chút sủi cảo rồi đưa về luôn."
Cha Cố nhìn cháu gái gầy như con mèo nhỏ cũng không đành lòng, "Nhị Hoa, về phòng cháu đi."
Nhưng Nhị Hoa không nghe lời, ôm chặt chân Chu Tuế Tuế nói: "Thẩm ơi, cháu muốn ở với thẩm." Giọng nói đầy nũng nịu.
Giọng nói non nớt của cô bé khiến Chu Tuế Tuế mềm lòng.
Nhưng vừa nghĩ đến cô bé là con gái của Lâm Tam Muội, chút mềm lòng kia liền biến mất, cô không muốn làm người tốt.
Lúc này anh hai Cố nghe thấy tiếng động đi ra, bế Nhị Hoa lên, "Cảm ơn em dâu."
"Không có gì đâu anh Hai, anh tìm cho Nhị Hoa đôi giày đi, đừng để con bé bị lạnh chân, em vào xem mẹ đây." Nói xong Chu Tuế Tuế liền đi vào phòng trong.
Mẹ Cố lúc này đã tỉnh, nhìn thấy Chu Tuế Tuế nói: "Tuế Tuế đến rồi à." Giọng nói có chút yếu ớt.
"Mẹ, mẹ cứ nằm nghỉ đi đừng ngồi dậy, hôm nay con về nhà mẹ đẻ nghe cha kể chuyện mới biết, đầu mẹ còn đau không? Trên người có bị thương ở đâu không? Hay là chúng ta đến bệnh viện huyện xem sao?"
Giờ khắc này tâm trạng nhớ vợ của Cố Cảnh Hằng dâng lên đỉnh điểm, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
Anh nhất định phải càng cố gắng hơn nữa, tranh thủ năm nay đón vợ con đến đoàn tụ.
Mấy năm trước anh cũng không nghĩ như vậy, nhưng từ lần trước trở về, lúc rảnh rỗi trong đầu anh đều là Chu Tuế Tuế.
Cố Cảnh Hằng chưa từng thích một ai, nhưng anh biết, anh đã yêu cô.
Đối với cuộc sống hôn nhân này, Cố Cảnh Hằng cảm thấy rất may mắn, may mắn vì người kia là Chu Tuế Tuế.
Chu Tuế Tuế không biết những chuyện này, cô ăn cơm xong từ nhà mẹ đẻ đến chiều mới về.
Mùa đông trời tối sớm, cô phải về nhà trước khi trời tối, dù sao vẫn còn ba đứa trẻ, nếu thật sự có chuyện gì, cô không chắc chắn có thể bảo vệ được chúng.
Về đến nhà, mặt trời vừa vặn lặn, nắng chiều rất ấm áp.
Buổi tối Chu Tuế Tuế định nấu chút sủi cảo, vừa dễ làm, trẻ con cũng thích ăn, hơn nữa sủi cảo cô làm đều là bột mì trắng muốt, thời buổi này không dễ ăn được.
Ba đứa trẻ đang chơi ở bên cạnh, sủi cảo vừa nấu xong, đột nhiên có người gõ cửa.
Chu Tuế Tuế vừa mở cửa đã thấy Nhị Hoa đứng ở cửa, cô bé chỉ nhỏ hơn Đại Oa một tuổi nhưng lại thấp hơn hẳn một cái đầu.
Trên người không có áo bông, chỉ có một lớp áo mỏng manh, trên áo bẩn đến mức phản quang, quan trọng nhất là trời lạnh như vậy mà cô bé lại chân trần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh, da dẻ nứt nẻ, nước mũi cũng đông cứng lại, Nhị Hoa vừa hít hít tay vừa nhìn Chu Tuế Tuế gọi: "Thẩm ơi."
"Nhị Hoa, sao cháu lại tới đây?" Tuy không muốn so đo với một đứa trẻ, nhưng Chu Tuế Tuế thật sự không muốn tiếp xúc với Lâm Tam Muội, cô lúc này còn chưa biết chuyện xảy ra ở nhà họ Cố hôm nay.
"Thẩm ơi, cháu đói." Nhị Hoa lí nhí nói.
"Mẹ cháu đâu?" Chu Tuế Tuế cau mày hỏi.
"Mẹ, bị đánh, khóc."
Cùng kém một tuổi, Đại Oa Nhị Oa đã đi học, nói chuyện lưu loát rõ ràng, còn Nhị Hoa ngay cả nói chuyện bình thường cũng khó khăn, có thể thấy được là bị nuôi dưỡng kém như thế nào.
"Cháu vào nhà trước đi." Nhìn Nhị Hoa đáng thương như vậy, Chu Tuế Tuế không đành lòng từ chối, mặc dù không biết vì sao Lâm Tam Muội lại bị đánh.
Sủi cảo đã nấu xong, Chu Tuế Tuế chia cho cô bé mười cái, cảm giác hẳn là đủ ăn rồi.
Nhưng mà, Nhị Hoa bưng bát ăn hết mười cái rồi nhìn Chu Tuế Tuế nói: "Còn muốn."
Chu Tuế Tuế:... Đây là quán cơm chắc? Hơn nữa cô cũng đâu còn nữa.
Thật ra là Nhị Hoa chưa bao giờ được ăn no, đột nhiên được ăn đồ ngon như vậy, cô bé ăn mãi không đủ.
Bình thường tuy cùng ăn cơm với ông bà Cố, nhưng luôn là người lớn một bàn trẻ con một bàn, thức ăn của Nhị Hoa đều bị Đại Hoa cướp hết, cho nên ông bà Cố cũng không hề hay biết chuyện này.
Đại Hoa còn thường véo Nhị Hoa lúc không có ai, dọa nếu dám nói ra sẽ bị đánh, bản thân Nhị Hoa vốn đã không thông minh, từ nhỏ bị Đại Hoa đe dọa nên không dám nói.
"Nhị Hoa ngoan, sủi cảo hết rồi, anh em cháu cũng muốn ăn, hay là thẩm đưa cháu về nhé."
"Đại Oa, Nhị Oa rửa bát cẩn thận nhé, mẹ đưa Nhị Hoa về trước đã."
Tuy có chút không đành lòng, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, dù sao cũng không phải con của cô, Chu Tuế Tuế không muốn xen vào chuyện người khác.
Lúc Chu Tuế Tuế dẫn Nhị Hoa đến nhà họ Cố, cửa phòng lớn phòng hai đều đóng chặt, cha Cố đang hút thuốc ở nhà chính.
"Cha, mẹ đâu rồi ạ? Có chuyện gì vậy cha?" Chu Tuế Tuế hỏi.
Cha Cố nói: "Vợ thằng ba đấy à, con không biết à, mẹ con đang nằm trên giường."
Sau đó ông kể sơ qua chuyện xảy ra hôm nay cho Chu Tuế Tuế nghe.
Chu Tuế Tuế:... May mà hôm nay cô về nhà mẹ đẻ.
Nhưng mẹ Cố bị như vậy, chắc chắn không thể mặc kệ được.
"Cha, vừa nãy Nhị Hoa một mình chân trần chạy đến nhà con xin ăn, con cho cháu ấy ăn chút sủi cảo rồi đưa về luôn."
Cha Cố nhìn cháu gái gầy như con mèo nhỏ cũng không đành lòng, "Nhị Hoa, về phòng cháu đi."
Nhưng Nhị Hoa không nghe lời, ôm chặt chân Chu Tuế Tuế nói: "Thẩm ơi, cháu muốn ở với thẩm." Giọng nói đầy nũng nịu.
Giọng nói non nớt của cô bé khiến Chu Tuế Tuế mềm lòng.
Nhưng vừa nghĩ đến cô bé là con gái của Lâm Tam Muội, chút mềm lòng kia liền biến mất, cô không muốn làm người tốt.
Lúc này anh hai Cố nghe thấy tiếng động đi ra, bế Nhị Hoa lên, "Cảm ơn em dâu."
"Không có gì đâu anh Hai, anh tìm cho Nhị Hoa đôi giày đi, đừng để con bé bị lạnh chân, em vào xem mẹ đây." Nói xong Chu Tuế Tuế liền đi vào phòng trong.
Mẹ Cố lúc này đã tỉnh, nhìn thấy Chu Tuế Tuế nói: "Tuế Tuế đến rồi à." Giọng nói có chút yếu ớt.
"Mẹ, mẹ cứ nằm nghỉ đi đừng ngồi dậy, hôm nay con về nhà mẹ đẻ nghe cha kể chuyện mới biết, đầu mẹ còn đau không? Trên người có bị thương ở đâu không? Hay là chúng ta đến bệnh viện huyện xem sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất