Thập Niên 60: Sau Khi Xuyên Tới Tôi Siêu Giàu
Chương 14: Hầm Rượu Bỏ Hoang
Muốn ly hôn thì ly hôn, trong một tháng trở về đừng có chui vào phòng người ta chứ!
Ngủ với người ta cả tháng trời, sau đó lại nói ly hôn, lúc ấy nếu không phải con nhóc Thư ngăn cản thì ông đã muốn đánh gãy chân tên cặn bã kia rồi.
Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Hồng Thái cảm thấy rất áy náy với nhà họ Thư.
…
Lúc trời hơi sẫm tối, Thẩm Thư Nguyệt trở về nhà, ông bà nội đã nấu cơm xong, đang đợi cô.
Thẩm Thư Nguyệt vội vàng rửa tay ngồi xuống rồi nói: "Bà nội, nhà cho nhà dì Thái thuê rồi, mỗi tháng hai đồng, chiều mai ký hợp đồng, tiền thuê nhà một năm trả một lần."
"Nhà họ Thái, ừm! Là người ta đàng hoàng, cho thuê nhà cũng được, ngày mai ký hợp đồng hay là bà nội đi cùng cháu nhé!" Bà Thẩm có chút không yên tâm nói.
"Cũng được, cháu chở bà đi." Xem ra ngày mai không thể mua đồ được rồi, may mà vừa rồi lúc sắp về cô lại ghé qua cửa hàng bách hóa một chuyến, bây giờ phiếu sắp hết hạn trong tay cô cũng không còn nhiều nữa.
Thời gian còn nửa tháng, thật ra cũng không cần phải gấp, cô chỉ là sợ lần này người xuống nông thôn đông, đến lúc đó cửa hàng bách hóa hết hàng.
Số lượng có hạn, ai đến trước được trước.
...
Đêm khuya thanh vắng, bầu trời đen kịt một màu.
Thẩm Thư Nguyệt mặc một bộ đồ đen đã chuẩn bị từ trước, nhẹ nhàng leo cửa sổ vào.
Nơi này là một ngôi nhà cũ kỹ bỏ hoang của địa chủ, một năm trước, vào một đêm mưa bão, cô vô tình gặp phải chủ nhiệm ủy ban cách mạng lén lút chui ra từ đây.
Sau khi âm thầm quan sát, cô phát hiện ra, một năm nay, mỗi tháng lão già kia đều đến đây mấy lần, không cần phải nghĩ cũng biết, bên trong chắc chắn có bảo bối.
Ban đầu, Thẩm Thư Nguyệt không định nhúng tay vào, mấy năm nay cô chỉ nhặt những thứ vô chủ.
Lấy đồ của người khác cảm giác giống như là ăn trộm, đây không phải là việc mà thanh niên năm tốt dưới lá cờ đỏ nên làm.
Cho nên biết rõ ràng như vậy, nhưng một năm nay, Thẩm Thư Nguyệt dù trong lòng ngứa ngáy khó chịu cũng không ra tay, mỗi lần đi ngang qua đều đau lòng khổ sở.
Nhưng mà bây giờ, cô không cần phải kiêng kị nữa, hôm nay ở cửa hàng bách hóa, cô phát hiện ra người đứng đầu ủy ban cách mạng đã đổi người, hỏi thăm người quen mới biết, lão già kia nửa tháng trước, trong lúc lục soát nhà đã đụng phải gián điệp, bị bắn chết ngay tại chỗ.
Thật sự là... Ý trời khó trái!
Từ có chủ thành vô chủ, ngay cả ông trời cũng cảm thấy cô nên lấy, không lấy thì có lỗi với chủ nhân trước kia của những thứ này.
Là người tốt bụng, làm sao có thể để mặc cho bảo vật bị gió thổi mưa dột, phủ đầy bụi bặm được chứ?
Cô không lo lắng đồ đạc bên trong không còn, lão già kia tên là Thái Hòa Bình, năm nay ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, dáng người cao gầy, sở dĩ gọi là lão già là bởi vì ông ta bị bạc sớm, hơn ba mươi tuổi mà tóc đã bạc trắng cả đầu.
Thái Hòa Bình ở rể, con trai sinh ra đều mang họ vợ, ông ta rất ghét nhà vợ, lúc đầu là bị nhà vợ ép đến đường cùng mới đồng ý kết hôn.
Ngủ với người ta cả tháng trời, sau đó lại nói ly hôn, lúc ấy nếu không phải con nhóc Thư ngăn cản thì ông đã muốn đánh gãy chân tên cặn bã kia rồi.
Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Hồng Thái cảm thấy rất áy náy với nhà họ Thư.
…
Lúc trời hơi sẫm tối, Thẩm Thư Nguyệt trở về nhà, ông bà nội đã nấu cơm xong, đang đợi cô.
Thẩm Thư Nguyệt vội vàng rửa tay ngồi xuống rồi nói: "Bà nội, nhà cho nhà dì Thái thuê rồi, mỗi tháng hai đồng, chiều mai ký hợp đồng, tiền thuê nhà một năm trả một lần."
"Nhà họ Thái, ừm! Là người ta đàng hoàng, cho thuê nhà cũng được, ngày mai ký hợp đồng hay là bà nội đi cùng cháu nhé!" Bà Thẩm có chút không yên tâm nói.
"Cũng được, cháu chở bà đi." Xem ra ngày mai không thể mua đồ được rồi, may mà vừa rồi lúc sắp về cô lại ghé qua cửa hàng bách hóa một chuyến, bây giờ phiếu sắp hết hạn trong tay cô cũng không còn nhiều nữa.
Thời gian còn nửa tháng, thật ra cũng không cần phải gấp, cô chỉ là sợ lần này người xuống nông thôn đông, đến lúc đó cửa hàng bách hóa hết hàng.
Số lượng có hạn, ai đến trước được trước.
...
Đêm khuya thanh vắng, bầu trời đen kịt một màu.
Thẩm Thư Nguyệt mặc một bộ đồ đen đã chuẩn bị từ trước, nhẹ nhàng leo cửa sổ vào.
Nơi này là một ngôi nhà cũ kỹ bỏ hoang của địa chủ, một năm trước, vào một đêm mưa bão, cô vô tình gặp phải chủ nhiệm ủy ban cách mạng lén lút chui ra từ đây.
Sau khi âm thầm quan sát, cô phát hiện ra, một năm nay, mỗi tháng lão già kia đều đến đây mấy lần, không cần phải nghĩ cũng biết, bên trong chắc chắn có bảo bối.
Ban đầu, Thẩm Thư Nguyệt không định nhúng tay vào, mấy năm nay cô chỉ nhặt những thứ vô chủ.
Lấy đồ của người khác cảm giác giống như là ăn trộm, đây không phải là việc mà thanh niên năm tốt dưới lá cờ đỏ nên làm.
Cho nên biết rõ ràng như vậy, nhưng một năm nay, Thẩm Thư Nguyệt dù trong lòng ngứa ngáy khó chịu cũng không ra tay, mỗi lần đi ngang qua đều đau lòng khổ sở.
Nhưng mà bây giờ, cô không cần phải kiêng kị nữa, hôm nay ở cửa hàng bách hóa, cô phát hiện ra người đứng đầu ủy ban cách mạng đã đổi người, hỏi thăm người quen mới biết, lão già kia nửa tháng trước, trong lúc lục soát nhà đã đụng phải gián điệp, bị bắn chết ngay tại chỗ.
Thật sự là... Ý trời khó trái!
Từ có chủ thành vô chủ, ngay cả ông trời cũng cảm thấy cô nên lấy, không lấy thì có lỗi với chủ nhân trước kia của những thứ này.
Là người tốt bụng, làm sao có thể để mặc cho bảo vật bị gió thổi mưa dột, phủ đầy bụi bặm được chứ?
Cô không lo lắng đồ đạc bên trong không còn, lão già kia tên là Thái Hòa Bình, năm nay ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, dáng người cao gầy, sở dĩ gọi là lão già là bởi vì ông ta bị bạc sớm, hơn ba mươi tuổi mà tóc đã bạc trắng cả đầu.
Thái Hòa Bình ở rể, con trai sinh ra đều mang họ vợ, ông ta rất ghét nhà vợ, lúc đầu là bị nhà vợ ép đến đường cùng mới đồng ý kết hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất