Thập Niên 60: Sau Khi Xuyên Tới Tôi Siêu Giàu
Chương 39: Gặp Lại Lâm Bối Bối
Ngôi nhà không lớn, sân cũng chỉ rộng bằng cái bàn tay, hai người đàn ông cao to, khỏe mạnh, tay chân nhanh nhẹn nên dọn dẹp rất nhanh.
Trong nhà còn chưa có cuốc, dao, hai người dọn dẹp xong, rửa tay rồi ngồi đợi.
“Chia nhiều lương thực vậy sao?” Thẩm Vũ Hàng nhận lấy túi từ tay em gái, kinh ngạc hỏi.
“Năm mươi cân lương thực thì có nhiều gì, em được chia năm mươi cân ngô, còn mua thêm năm mươi cân gạo, ngày mai cậu giúp cháu xay ra nhé.”
“Được, em vào nhà cất đồ đi, khóa cửa cẩn thận, lát nữa ăn cơm xong, em đi theo bọn anh về quân khu, sáng mai mua đồ xong, chúng ta sẽ sớm quay lại làm.”
Thẩm Vũ Hàng cũng nói: “Đúng đấy, ở đây ngay cả cửa ra vào cũng chưa có, tối đến một mình em ở đây không an toàn.”
Thẩm Thư Nguyệt nghĩ đến việc đi theo bọn họ về quân khu, cũng đỡ phải phiền cậu ngày mai lại phải chạy một chuyến đến đón cô: “Vậy cũng được.”
“Ngô với gạo anh mang ra xe trước, sáng mai mượn máy xay gạo của quân khu xay luôn.”
Quân khu có cả máy xay gạo, thật là quá tốt rồi!
Dùng cối xay đá xay gạo, hạt gạo bị vỡ vụn, vỏ trấu cũng không sạch, nhưng máy xay thì khác.
Thẩm Thư Nguyệt vào phòng cất chăn màn, quần áo vào trong tủ lớn, khóa lại cẩn thận.
Thùng to quá không bỏ vào tủ được, cô cũng cất gọn gàng.
“Thanh niên trí thức Thẩm, thanh niên trí thức Thẩm.”
Thẩm Thư Nguyệt đi ra ngoài, liền nhìn thấy một cô gái mặc bộ quần áo rất sạch sẽ, nhưng đã bạc màu.
Cô gái nhìn thấy cô, lập tức cười nói: “Thanh niên trí thức Thẩm, bố tôi bảo tôi sang gọi mọi người qua ăn cơm ạ.”
Là con gái của bí thư chi bộ, Thẩm Thư Nguyệt mỉm cười nói: “Cảm ơn cô, đợi tôi một lát.”
Thẩm Thư Nguyệt quay về phòng, cầm lấy nửa cân đường đỏ, nửa cân bánh đậu xanh chưa kịp tặng.
Cậu và anh hai đang mang gạo ra xe, chắc cũng sắp quay lại rồi.
“Tôi xong rồi, chúng ta đi thôi!”
“Thanh niên trí thức Thẩm, không phải bố tôi nói anh trai và cậu của bạn cũng đi cùng sao?” Thấy cô đi một mình, Cố Thanh Thanh nghi ngờ hỏi.
“Cậu và anh trai tôi đang mang đồ ra xe, chúng ta đi trước, biết đâu trên đường sẽ gặp bọn họ.”
“Ồ! Chiếc xe ở đầu thôn là của nhà cô sao? Nhà cô lợi hại thật đấy, có cả xe riêng, tôi nghe nói cậu và anh trai của cô rất giỏi, đều là quân nhân. Cô không biết đâu, bây giờ đầu thôn toàn là người vây xem, ai cũng tò mò muốn nhìn thử xe của nhà cô.”
“Hả?”
Xem ra cô đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của chiếc xe đối với người trong đội rồi.
“Chiếc xe đó không phải của nhà tôi, là của quân khu, cậu tôi chỉ mượn tạm thôi.”
“Vậy cũng lợi hại rồi, từ bé đến giờ tôi mới được nhìn thấy chiếc xe nhỏ như vậy đấy. Cậu của cô lợi hại thật.”
“Bình thường thôi, bình thường thôi.” Trong số những cái “bắp đùi” là trưởng bối của cô, cậu cô chỉ có thể coi là hạng trung.
Bố cô còn có xe riêng cơ, bố dượng của cô cũng có xe riêng, cậu cả cũng có, bác hai cũng có xe ở nhà máy, tuy rằng không phải xe riêng, nhưng ông ấy muốn dùng lúc nào cũng được.
Thật là không tính không biết, tính ra mới giật mình.
Gia đình cô lợi hại như vậy sao?
Thẩm Thư Nguyệt âm thầm đắc ý, cái đuôi sắp vểnh lên trời rồi.
Cố Thanh Thanh: Vậy mà cũng gọi là bình thường thôi sao?
Trong nhà còn chưa có cuốc, dao, hai người dọn dẹp xong, rửa tay rồi ngồi đợi.
“Chia nhiều lương thực vậy sao?” Thẩm Vũ Hàng nhận lấy túi từ tay em gái, kinh ngạc hỏi.
“Năm mươi cân lương thực thì có nhiều gì, em được chia năm mươi cân ngô, còn mua thêm năm mươi cân gạo, ngày mai cậu giúp cháu xay ra nhé.”
“Được, em vào nhà cất đồ đi, khóa cửa cẩn thận, lát nữa ăn cơm xong, em đi theo bọn anh về quân khu, sáng mai mua đồ xong, chúng ta sẽ sớm quay lại làm.”
Thẩm Vũ Hàng cũng nói: “Đúng đấy, ở đây ngay cả cửa ra vào cũng chưa có, tối đến một mình em ở đây không an toàn.”
Thẩm Thư Nguyệt nghĩ đến việc đi theo bọn họ về quân khu, cũng đỡ phải phiền cậu ngày mai lại phải chạy một chuyến đến đón cô: “Vậy cũng được.”
“Ngô với gạo anh mang ra xe trước, sáng mai mượn máy xay gạo của quân khu xay luôn.”
Quân khu có cả máy xay gạo, thật là quá tốt rồi!
Dùng cối xay đá xay gạo, hạt gạo bị vỡ vụn, vỏ trấu cũng không sạch, nhưng máy xay thì khác.
Thẩm Thư Nguyệt vào phòng cất chăn màn, quần áo vào trong tủ lớn, khóa lại cẩn thận.
Thùng to quá không bỏ vào tủ được, cô cũng cất gọn gàng.
“Thanh niên trí thức Thẩm, thanh niên trí thức Thẩm.”
Thẩm Thư Nguyệt đi ra ngoài, liền nhìn thấy một cô gái mặc bộ quần áo rất sạch sẽ, nhưng đã bạc màu.
Cô gái nhìn thấy cô, lập tức cười nói: “Thanh niên trí thức Thẩm, bố tôi bảo tôi sang gọi mọi người qua ăn cơm ạ.”
Là con gái của bí thư chi bộ, Thẩm Thư Nguyệt mỉm cười nói: “Cảm ơn cô, đợi tôi một lát.”
Thẩm Thư Nguyệt quay về phòng, cầm lấy nửa cân đường đỏ, nửa cân bánh đậu xanh chưa kịp tặng.
Cậu và anh hai đang mang gạo ra xe, chắc cũng sắp quay lại rồi.
“Tôi xong rồi, chúng ta đi thôi!”
“Thanh niên trí thức Thẩm, không phải bố tôi nói anh trai và cậu của bạn cũng đi cùng sao?” Thấy cô đi một mình, Cố Thanh Thanh nghi ngờ hỏi.
“Cậu và anh trai tôi đang mang đồ ra xe, chúng ta đi trước, biết đâu trên đường sẽ gặp bọn họ.”
“Ồ! Chiếc xe ở đầu thôn là của nhà cô sao? Nhà cô lợi hại thật đấy, có cả xe riêng, tôi nghe nói cậu và anh trai của cô rất giỏi, đều là quân nhân. Cô không biết đâu, bây giờ đầu thôn toàn là người vây xem, ai cũng tò mò muốn nhìn thử xe của nhà cô.”
“Hả?”
Xem ra cô đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của chiếc xe đối với người trong đội rồi.
“Chiếc xe đó không phải của nhà tôi, là của quân khu, cậu tôi chỉ mượn tạm thôi.”
“Vậy cũng lợi hại rồi, từ bé đến giờ tôi mới được nhìn thấy chiếc xe nhỏ như vậy đấy. Cậu của cô lợi hại thật.”
“Bình thường thôi, bình thường thôi.” Trong số những cái “bắp đùi” là trưởng bối của cô, cậu cô chỉ có thể coi là hạng trung.
Bố cô còn có xe riêng cơ, bố dượng của cô cũng có xe riêng, cậu cả cũng có, bác hai cũng có xe ở nhà máy, tuy rằng không phải xe riêng, nhưng ông ấy muốn dùng lúc nào cũng được.
Thật là không tính không biết, tính ra mới giật mình.
Gia đình cô lợi hại như vậy sao?
Thẩm Thư Nguyệt âm thầm đắc ý, cái đuôi sắp vểnh lên trời rồi.
Cố Thanh Thanh: Vậy mà cũng gọi là bình thường thôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất