Thập Niên 60: Sau Khi Xuyên Tới Tôi Siêu Giàu
Chương 42: Chàng Trai Đẹp Trai, Tuấn Tú
Vợ và con dâu của bí thư cũng từ trong bếp đi ra, mười mấy cặp mắt đồng loạt đánh giá Thẩm Thư Nguyệt.
Thẩm Thư Nguyệt không hề nao núng, mặc cho bọn họ đánh giá.
“Cậu và anh trai cháu ở phía sau, lát nữa sẽ đến, đây là bác gái và chị dâu sao? Chào mọi người, làm phiền mọi người rồi.” Nói xong, Thẩm Thư Nguyệt đưa đồ cho bà Tạ.
“Đến thì đến, mang gì theo thế, thanh niên trí thức Thẩm, cháu cứ ngồi chơi đi, cơm nước lát nữa là xong.” Bà Tạ vỗ vỗ tay vào tạp dề, nhận lấy đồ, vừa nói vừa đi vào nhà.
Cô thanh niên tri thức này nhà giàu như vậy, thứ cô tặng chắc chắn không phải là đồ tầm thường.
Lão già nhà bà vừa mới về đã kể cho bà nghe, lúc chiều cô đưa cho ông ấy cả một bao thuốc lá, nghe nói loại thuốc lá đó phải một, hai đồng một bao, mà còn không mua được.
Bà Tạ vừa vào nhà đã vội vàng mở gói đồ ra xem, thứ đập vào mắt bà là một màu nâu sẫm: “Oa! Là đường đỏ sao?”
Đường phải có phiếu mới mua được, ở nông thôn như bọn họ, phiếu là thứ vô cùng khan hiếm, cho nên đường đỏ là thứ vô cùng quý giá.
Nhiều như vậy, chắc phải được nửa cân.
Đáng giá, đáng giá thật!
Bà ấy lại mở gói còn lại ra, bên trong là bánh đậu xanh màu xanh ngọc bích, được xếp ngay ngắn trong giấy dầu, trên cùng còn in hình hoa văn, nhìn qua là biết rất đắt.
Bà Tạ vô cùng hài lòng, cất đồ vào trong tủ, khóa cẩn thận, sau đó mới đi ra.
Người sáng suốt vừa nhìn là biết bà ấy rất ưng ý với số quà vừa nhận được, khóe mắt, lông mày đều trướm ý cười, miệng cười toe đến tận mang tai.
“Thanh Thanh, vợ thằng ba, hai đứa ra đây trò chuyện với thanh niên trí thức Thẩm đi, vợ thằng cả, vợ thằng hai, vào bếp phụ mẹ nấu cơm.”
“Vâng ạ!” Con dâu thứ ba của Cố Học Chương lập tức ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thư Nguyệt.
Con dâu cả bưng một cốc nước đầy đến đặt lên bàn: “Thanh niên trí thức Thẩm, uống nước đi.”
“Cảm ơn chị, vừa hay tôi đang khát nước.” Thẩm Thư Nguyệt bưng cốc nước lên uống.
“Thanh niên trí thức Thẩm, ngồi xe jeep có thoải mái không?” Con dâu thứ ba thấy Thẩm Thư Nguyệt uống nước xong, vội vàng hỏi.
Lúc nãy có rất nhiều người vây quanh xe jeep, cô ấy cũng đi xem thử, đáng tiếc là ba chồng nói tối nay nhà bọn họ mời thanh niên trí thức Thẩm và cậu, anh trai của cô ấy đến ăn cơm, bảo cô ấy về nhà nấu cơm.
“Xe jeep cũng giống như xe khách thôi, chỉ là không cao bằng xe khách.”
Con dâu thứ ba: “Tôi chưa được ngồi xe khách bao giờ, không biết cảm giác như thế nào.”
Thẩm Thư Nguyệt: “…”
“Cũng giống như ngồi ghế thôi, chỉ là cái ghế đó có thể di chuyển được.”
“Ồ! Vậy là thanh niên trí thức Thẩm thường xuyên được ngồi xe jeep sao?” Nếu không sao có thể bình tĩnh như vậy, chẳng có chút kích động nào.
Nếu là cô ấy được ngồi xe jeep một lần, chắc chắn cô ấy sẽ kích động đến mức mất ngủ.
“Vâng! Trong thành phố xe jeep cũng ít lắm, tôi thường đi xe buýt hơn. Xe buýt cũng giống như xe khách, chỉ là giá rẻ hơn thôi.”
Con dâu thứ ba nhìn Thẩm Thư Nguyệt với ánh mắt ngưỡng mộ: “Người thành phố sướng thật đấy, được thường xuyên đi xe, ăn ngon mặc đẹp, nhìn da dẻ của cô xem, trắng trẻo, mịn màng, nhìn là biết chưa từng phải làm việc nặng nhọc bao giờ. Không giống như chúng tôi, da bị rám nắng đen nhẻm, đến tối còn chẳng nhìn rõ mặt mũi ra sao.”
Thẩm Thư Nguyệt không hề nao núng, mặc cho bọn họ đánh giá.
“Cậu và anh trai cháu ở phía sau, lát nữa sẽ đến, đây là bác gái và chị dâu sao? Chào mọi người, làm phiền mọi người rồi.” Nói xong, Thẩm Thư Nguyệt đưa đồ cho bà Tạ.
“Đến thì đến, mang gì theo thế, thanh niên trí thức Thẩm, cháu cứ ngồi chơi đi, cơm nước lát nữa là xong.” Bà Tạ vỗ vỗ tay vào tạp dề, nhận lấy đồ, vừa nói vừa đi vào nhà.
Cô thanh niên tri thức này nhà giàu như vậy, thứ cô tặng chắc chắn không phải là đồ tầm thường.
Lão già nhà bà vừa mới về đã kể cho bà nghe, lúc chiều cô đưa cho ông ấy cả một bao thuốc lá, nghe nói loại thuốc lá đó phải một, hai đồng một bao, mà còn không mua được.
Bà Tạ vừa vào nhà đã vội vàng mở gói đồ ra xem, thứ đập vào mắt bà là một màu nâu sẫm: “Oa! Là đường đỏ sao?”
Đường phải có phiếu mới mua được, ở nông thôn như bọn họ, phiếu là thứ vô cùng khan hiếm, cho nên đường đỏ là thứ vô cùng quý giá.
Nhiều như vậy, chắc phải được nửa cân.
Đáng giá, đáng giá thật!
Bà ấy lại mở gói còn lại ra, bên trong là bánh đậu xanh màu xanh ngọc bích, được xếp ngay ngắn trong giấy dầu, trên cùng còn in hình hoa văn, nhìn qua là biết rất đắt.
Bà Tạ vô cùng hài lòng, cất đồ vào trong tủ, khóa cẩn thận, sau đó mới đi ra.
Người sáng suốt vừa nhìn là biết bà ấy rất ưng ý với số quà vừa nhận được, khóe mắt, lông mày đều trướm ý cười, miệng cười toe đến tận mang tai.
“Thanh Thanh, vợ thằng ba, hai đứa ra đây trò chuyện với thanh niên trí thức Thẩm đi, vợ thằng cả, vợ thằng hai, vào bếp phụ mẹ nấu cơm.”
“Vâng ạ!” Con dâu thứ ba của Cố Học Chương lập tức ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thư Nguyệt.
Con dâu cả bưng một cốc nước đầy đến đặt lên bàn: “Thanh niên trí thức Thẩm, uống nước đi.”
“Cảm ơn chị, vừa hay tôi đang khát nước.” Thẩm Thư Nguyệt bưng cốc nước lên uống.
“Thanh niên trí thức Thẩm, ngồi xe jeep có thoải mái không?” Con dâu thứ ba thấy Thẩm Thư Nguyệt uống nước xong, vội vàng hỏi.
Lúc nãy có rất nhiều người vây quanh xe jeep, cô ấy cũng đi xem thử, đáng tiếc là ba chồng nói tối nay nhà bọn họ mời thanh niên trí thức Thẩm và cậu, anh trai của cô ấy đến ăn cơm, bảo cô ấy về nhà nấu cơm.
“Xe jeep cũng giống như xe khách thôi, chỉ là không cao bằng xe khách.”
Con dâu thứ ba: “Tôi chưa được ngồi xe khách bao giờ, không biết cảm giác như thế nào.”
Thẩm Thư Nguyệt: “…”
“Cũng giống như ngồi ghế thôi, chỉ là cái ghế đó có thể di chuyển được.”
“Ồ! Vậy là thanh niên trí thức Thẩm thường xuyên được ngồi xe jeep sao?” Nếu không sao có thể bình tĩnh như vậy, chẳng có chút kích động nào.
Nếu là cô ấy được ngồi xe jeep một lần, chắc chắn cô ấy sẽ kích động đến mức mất ngủ.
“Vâng! Trong thành phố xe jeep cũng ít lắm, tôi thường đi xe buýt hơn. Xe buýt cũng giống như xe khách, chỉ là giá rẻ hơn thôi.”
Con dâu thứ ba nhìn Thẩm Thư Nguyệt với ánh mắt ngưỡng mộ: “Người thành phố sướng thật đấy, được thường xuyên đi xe, ăn ngon mặc đẹp, nhìn da dẻ của cô xem, trắng trẻo, mịn màng, nhìn là biết chưa từng phải làm việc nặng nhọc bao giờ. Không giống như chúng tôi, da bị rám nắng đen nhẻm, đến tối còn chẳng nhìn rõ mặt mũi ra sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất