[Thập Niên 60] Thảo Nguyên Mục Y
Chương 13: Nỗi Đau Sinh Tử 3
Lâm Tuyết Quân nhích chân định tiến lên nhưng lại do dự. Trong mắt những người chăn nuôi ở đây cô chỉ là một cô gái trẻ người non dạ, liệu họ có tin tưởng giao phó sinh mạng của con bò cho cô hay không?
“Đại đội trưởng, tôi sờ không thấy động tĩnh gì của bê con cả.” Vương Anh bất lực nói sau khi sờ nắn bụng bò mẹ và lấy ống nghe áp vào nghe ngóng một hồi.
Chưa để đại đội trưởng lên tiếng, trong đám đông đã có người thở dài thườn thượt, nói: “Trước đây chúng tôi cũng gặp trường hợp như thế này rồi. Bê con chết trong bụng mẹ. Bê con cứng lại, bị kẹt, bò mẹ có rặn thế nào cũng không sinh ra được, cuối cùng cả mẹ lẫn con đều chết.”
“Có thật không?” Đại đội trưởng tái mặt, quay sang hỏi Vương Anh.
“Tôi... Tôi cũng không biết nữa.” Vương Anh cuống quá, quên cả giọng phổ thông đã học được ở trạm xá, buột miệng nói giọng địa phương.
Lâm Tuyết Quân lại nhích thêm một bước. Cô siết chặt hai tay, bất giác nhìn về phía những thanh niên trí thức khác.
Trong hoàn cảnh thiếu thốn trăm bề như thế này, thiếu thuốc men, thiếu trang thiết bị y tế... Điều cô cần làm nhất khi mới đến đây chính là khiêm tốn, ít nói, quan sát nhiều hơn.
Cho dù những người chăn nuôi có thực sự để cô thử, lỡ như thất bại thì sao?
Chính sách đưa thanh niên trí thức về nông thôn mới được triển khai. Tám người bọn họ là những thanh niên trí thức đầu tiên đến với đại đội sản xuất số 7, ai cũng muốn nỗ lực hết mình để lại ấn tượng tốt đẹp cho bà con nơi đây.
Nhưng những ngày qua, qua những gì nghe được từ các thanh niên trí thức khác, có vẻ mọi chuyện không như mong đợi.
Đại đội trưởng và người dân nơi đây đều coi những đứa trẻ thành phố như những con thú quý hiếm, cho rằng bọn họ yếu ớt, không biết làm gì: Tay ướt sờ vào xẻng là tróc da, chảy máu, đau đớn đến méo mặt, sau đó không dám làm việc nặng nữa... Người dân thấy vậy cũng không muốn phí lời, làm việc gì cũng qua loa, không muốn chỉ bảo.
Thanh niên trí thức luôn cảm thấy mình bị cô lập, trong lòng không khỏi chạnh lòng.
Tuy đại đội trưởng luôn động viên bọn họ làm việc đừng nôn nóng, phải kiên nhẫn, nhưng công việc mà đại đội trưởng giao phó như cho bò ăn, dọn dẹp chuồng trâu... bọn họ làm quần quật cả ngày cũng chỉ nhận lại những cái lắc đầu ngao ngán, chê bai của người dân.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đại đội trưởng, tôi sờ không thấy động tĩnh gì của bê con cả.” Vương Anh bất lực nói sau khi sờ nắn bụng bò mẹ và lấy ống nghe áp vào nghe ngóng một hồi.
Chưa để đại đội trưởng lên tiếng, trong đám đông đã có người thở dài thườn thượt, nói: “Trước đây chúng tôi cũng gặp trường hợp như thế này rồi. Bê con chết trong bụng mẹ. Bê con cứng lại, bị kẹt, bò mẹ có rặn thế nào cũng không sinh ra được, cuối cùng cả mẹ lẫn con đều chết.”
“Có thật không?” Đại đội trưởng tái mặt, quay sang hỏi Vương Anh.
“Tôi... Tôi cũng không biết nữa.” Vương Anh cuống quá, quên cả giọng phổ thông đã học được ở trạm xá, buột miệng nói giọng địa phương.
Lâm Tuyết Quân lại nhích thêm một bước. Cô siết chặt hai tay, bất giác nhìn về phía những thanh niên trí thức khác.
Trong hoàn cảnh thiếu thốn trăm bề như thế này, thiếu thuốc men, thiếu trang thiết bị y tế... Điều cô cần làm nhất khi mới đến đây chính là khiêm tốn, ít nói, quan sát nhiều hơn.
Cho dù những người chăn nuôi có thực sự để cô thử, lỡ như thất bại thì sao?
Chính sách đưa thanh niên trí thức về nông thôn mới được triển khai. Tám người bọn họ là những thanh niên trí thức đầu tiên đến với đại đội sản xuất số 7, ai cũng muốn nỗ lực hết mình để lại ấn tượng tốt đẹp cho bà con nơi đây.
Nhưng những ngày qua, qua những gì nghe được từ các thanh niên trí thức khác, có vẻ mọi chuyện không như mong đợi.
Đại đội trưởng và người dân nơi đây đều coi những đứa trẻ thành phố như những con thú quý hiếm, cho rằng bọn họ yếu ớt, không biết làm gì: Tay ướt sờ vào xẻng là tróc da, chảy máu, đau đớn đến méo mặt, sau đó không dám làm việc nặng nữa... Người dân thấy vậy cũng không muốn phí lời, làm việc gì cũng qua loa, không muốn chỉ bảo.
Thanh niên trí thức luôn cảm thấy mình bị cô lập, trong lòng không khỏi chạnh lòng.
Tuy đại đội trưởng luôn động viên bọn họ làm việc đừng nôn nóng, phải kiên nhẫn, nhưng công việc mà đại đội trưởng giao phó như cho bò ăn, dọn dẹp chuồng trâu... bọn họ làm quần quật cả ngày cũng chỉ nhận lại những cái lắc đầu ngao ngán, chê bai của người dân.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất