[Thập Niên 60] Thảo Nguyên Mục Y
Chương 17: Cô Gái Moi Mông Bò 3
Sau đó, ông ấy mới quay sang dịch câu hỏi của Lâm Tuyết Quân cho ông chủ Ô Lực Cát bằng tiếng Mông Cổ.
Tuy hiểu được tiếng Mông Cổ của Ô Lực Cát nhưng vì nguyên chủ là một học sinh cấp ba đến từ Bắc Kinh, chưa từng đến Nội Mông, cũng không biết tiếng Mông Cổ nên Lâm Tuyết Quân giả vờ như không hiểu, vừa đi về phía mông con bò vừa nghe đại đội trưởng dịch.
“Con bé này cứ lượn lờ bên cạnh con bò làm gì không biết, coi chừng bị nó húc một phát là toi mạng đấy.” Người chăn nuôi đội mũ lông cừu nhìn Lâm Tuyết Quân đứng bên cạnh con bò, lúc thì gõ gõ, lúc thì áp tai vào nghe ngóng, lúc thì sờ mó, trong lòng lo lắng không thôi. Thanh niên trí thức này đến đây ốm yếu đã đành, đừng để lại bị con bò húc cho một phát.
Ông ta đã từng bị bò húc, may mà né được bụng, chỉ bị húc vào đùi, nhưng cũng phải tập tễnh cả nửa tháng.
Với thể trạng của cô gái này, nếu bị bò húc một phát e rằng sẽ gục ngay tại chỗ. Tuyết rơi dày đặc thế, muốn đưa cô đi khám bệnh cũng khó khăn. Đừng để con bò mẹ khó đẻ chết cả mẹ lẫn con, lại còn thêm một cô gái trẻ nữa thì phiền phức lắm.
“Đây cũng là thanh niên trí thức mới đến à?” Những người chăn nuôi khác bắt đầu xì xào bàn tán.
“Trông hơi lạ mặt.”
“Hình như là cô gái nằm bẹp suốt từ lúc đến, lúc nào cũng phải có người dìu đi dìu lại ấy.”
“Nhìn cái tay cô ta kìa, gầy như que củi...”
“Đồng chí Mục, anh giúp tôi giữ đuôi con bò, đừng để nó quật vào người tôi.”
Lâm Tuyết Quân giả vờ như không nghe thấy những lời xì xào của mọi người, đột nhiên quay đầu lại nói.
Mục Tuấn Khanh đang chăm chú quan sát hành động của Lâm Tuyết Quân, cẩn thận quan sát biểu cảm của cô, đột nhiên bị gọi tên, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã nghe lời bước lên hai bước, tiếp nhận cái đuôi bò từ tay cô.
“Cẩn thận, đứng sang một bên, đừng để nó húc trúng.” Lâm Tuyết Quân dặn dò.
“... Ồ.” Mục Tuấn Khanh nhìn cái đuôi bò đột nhiên xuất hiện trong tay mình rồi lại nhìn cái mông bò cao ngang ngửa mình, có chút căng thẳng nhích người sang một bên, nhất thời không nói nên lời.
Đại đội trưởng định lên tiếng dẹp loạn, yêu cầu mọi người im lặng, đừng có lải nhải nữa thì nghe thấy Lâm Tuyết Quân lại lớn tiếng nói: “Đội trưởng, bác cho người rải ít cỏ khô xuống dưới mông con bò đi ạ.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tuy hiểu được tiếng Mông Cổ của Ô Lực Cát nhưng vì nguyên chủ là một học sinh cấp ba đến từ Bắc Kinh, chưa từng đến Nội Mông, cũng không biết tiếng Mông Cổ nên Lâm Tuyết Quân giả vờ như không hiểu, vừa đi về phía mông con bò vừa nghe đại đội trưởng dịch.
“Con bé này cứ lượn lờ bên cạnh con bò làm gì không biết, coi chừng bị nó húc một phát là toi mạng đấy.” Người chăn nuôi đội mũ lông cừu nhìn Lâm Tuyết Quân đứng bên cạnh con bò, lúc thì gõ gõ, lúc thì áp tai vào nghe ngóng, lúc thì sờ mó, trong lòng lo lắng không thôi. Thanh niên trí thức này đến đây ốm yếu đã đành, đừng để lại bị con bò húc cho một phát.
Ông ta đã từng bị bò húc, may mà né được bụng, chỉ bị húc vào đùi, nhưng cũng phải tập tễnh cả nửa tháng.
Với thể trạng của cô gái này, nếu bị bò húc một phát e rằng sẽ gục ngay tại chỗ. Tuyết rơi dày đặc thế, muốn đưa cô đi khám bệnh cũng khó khăn. Đừng để con bò mẹ khó đẻ chết cả mẹ lẫn con, lại còn thêm một cô gái trẻ nữa thì phiền phức lắm.
“Đây cũng là thanh niên trí thức mới đến à?” Những người chăn nuôi khác bắt đầu xì xào bàn tán.
“Trông hơi lạ mặt.”
“Hình như là cô gái nằm bẹp suốt từ lúc đến, lúc nào cũng phải có người dìu đi dìu lại ấy.”
“Nhìn cái tay cô ta kìa, gầy như que củi...”
“Đồng chí Mục, anh giúp tôi giữ đuôi con bò, đừng để nó quật vào người tôi.”
Lâm Tuyết Quân giả vờ như không nghe thấy những lời xì xào của mọi người, đột nhiên quay đầu lại nói.
Mục Tuấn Khanh đang chăm chú quan sát hành động của Lâm Tuyết Quân, cẩn thận quan sát biểu cảm của cô, đột nhiên bị gọi tên, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã nghe lời bước lên hai bước, tiếp nhận cái đuôi bò từ tay cô.
“Cẩn thận, đứng sang một bên, đừng để nó húc trúng.” Lâm Tuyết Quân dặn dò.
“... Ồ.” Mục Tuấn Khanh nhìn cái đuôi bò đột nhiên xuất hiện trong tay mình rồi lại nhìn cái mông bò cao ngang ngửa mình, có chút căng thẳng nhích người sang một bên, nhất thời không nói nên lời.
Đại đội trưởng định lên tiếng dẹp loạn, yêu cầu mọi người im lặng, đừng có lải nhải nữa thì nghe thấy Lâm Tuyết Quân lại lớn tiếng nói: “Đội trưởng, bác cho người rải ít cỏ khô xuống dưới mông con bò đi ạ.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất