[Thập Niên 60] Thảo Nguyên Mục Y
Chương 24: Nụ Cười Trên Thảo Nguyên 2
Khi đang loay hoay tháo đôi găng tay cao su dính chặt vào tay, cô bỗng cảm thấy có gì đó khác lạ. Ngẩng đầu lên, cô bắt gặp vô số ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.
Lâm Tuyết Quân đứng chôn chân tại chỗ, đưa mắt nhìn quanh. Nhận ra tất cả mọi người đều đang mỉm cười với cô, ánh mắt chan chứa thiện ý của họ đều đang nhìn cô.
Một bàn tay to lớn bất ngờ vỗ mạnh vào vai cô. Vị đại đội trưởng trước đó còn có vẻ dữ dằn nay lại cười rạng rỡ, vỗ vai cô đến nỗi cô loạng choạng, rồi ông ấy nói lớn:
“Đồng chí nhỏ tuổi mà tài giỏi thật! Câu tục ngữ nói thế nào nhỉ? 'Đừng khinh người trẻ tuổi'! Lãnh tụ nói gì nhỉ? 'Phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời'!”
Đại đội trưởng vừa cười lớn vừa lấy chiếc chăn con từ tay Y Tú Ngọc nhét vào lòng Lâm Tuyết Quân: “Quấn thêm chăn vào người đi kẻo lạnh!”
Lúc này, chủ trại chăn nuôi Ô Lực Cát cũng chen ra khỏi đám đông, cùng vợ con tiến đến cảm ơn Lâm Tuyết Quân.
Gương mặt Ô Lực Cát đã không còn nét u ám như trước thay vào đó là nụ cười chất phác, rạng rỡ.
Vẻ kiên định, mạnh mẽ khi nãy của Lâm Tuyết Quân đã biến mất, thay vào đó là nét bẽn lẽn. Cô vừa lau tay vào chiếc áo khoác quân đội vừa nói theo cách nói của người dân địa phương: “Bác đừng khách sáo, chúng cháu đều là xã viên của công xã, bò cũng là của chung, đây là việc cháu nên làm.”
“Ha ha, gọi bác gì mà bác, Ô Lực Cát mới 34 tuổi, gọi anh cả là được rồi.” Đại đội trưởng cười lớn, trêu chọc rồi dịch lại cho Ô Lực Cát nghe.
Gió sương trên thảo nguyên khắc nghiệt quá, làn da rám nắng và những nếp nhăn trên mặt Ô Lực Cát khiến người ta có thể lầm tưởng anh ấy đã ngoài sáu mươi.
* Vì tuổi tác nên tới đoạn này sẽ đổi Ô Lực Cát từ ông ấy thành anh ấy nha.
Lâm Tuyết Quân lỡ lời gọi nhầm bối phận lại còn khiến người ta nghĩ mình già hơn tuổi thật, không khỏi đỏ mặt. May mà mọi người đều đang chìm đắm trong niềm vui sướng khi bò mẹ mẹ tròn con vuông nên không ai để ý đến chuyện nhỏ nhặt này.
Những người chăn nuôi đến giúp đỡ lần lượt xách đèn dầu chào tạm biệt ra về. Trước khi rời đi, ai nấy đều không quên chào hỏi đại đội trưởng và Ô Lực Cát, đồng thời cũng lịch sự gật đầu chào Lâm Tuyết Quân, hoặc mỉm cười khen ngợi vài câu.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Tuyết Quân đứng chôn chân tại chỗ, đưa mắt nhìn quanh. Nhận ra tất cả mọi người đều đang mỉm cười với cô, ánh mắt chan chứa thiện ý của họ đều đang nhìn cô.
Một bàn tay to lớn bất ngờ vỗ mạnh vào vai cô. Vị đại đội trưởng trước đó còn có vẻ dữ dằn nay lại cười rạng rỡ, vỗ vai cô đến nỗi cô loạng choạng, rồi ông ấy nói lớn:
“Đồng chí nhỏ tuổi mà tài giỏi thật! Câu tục ngữ nói thế nào nhỉ? 'Đừng khinh người trẻ tuổi'! Lãnh tụ nói gì nhỉ? 'Phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời'!”
Đại đội trưởng vừa cười lớn vừa lấy chiếc chăn con từ tay Y Tú Ngọc nhét vào lòng Lâm Tuyết Quân: “Quấn thêm chăn vào người đi kẻo lạnh!”
Lúc này, chủ trại chăn nuôi Ô Lực Cát cũng chen ra khỏi đám đông, cùng vợ con tiến đến cảm ơn Lâm Tuyết Quân.
Gương mặt Ô Lực Cát đã không còn nét u ám như trước thay vào đó là nụ cười chất phác, rạng rỡ.
Vẻ kiên định, mạnh mẽ khi nãy của Lâm Tuyết Quân đã biến mất, thay vào đó là nét bẽn lẽn. Cô vừa lau tay vào chiếc áo khoác quân đội vừa nói theo cách nói của người dân địa phương: “Bác đừng khách sáo, chúng cháu đều là xã viên của công xã, bò cũng là của chung, đây là việc cháu nên làm.”
“Ha ha, gọi bác gì mà bác, Ô Lực Cát mới 34 tuổi, gọi anh cả là được rồi.” Đại đội trưởng cười lớn, trêu chọc rồi dịch lại cho Ô Lực Cát nghe.
Gió sương trên thảo nguyên khắc nghiệt quá, làn da rám nắng và những nếp nhăn trên mặt Ô Lực Cát khiến người ta có thể lầm tưởng anh ấy đã ngoài sáu mươi.
* Vì tuổi tác nên tới đoạn này sẽ đổi Ô Lực Cát từ ông ấy thành anh ấy nha.
Lâm Tuyết Quân lỡ lời gọi nhầm bối phận lại còn khiến người ta nghĩ mình già hơn tuổi thật, không khỏi đỏ mặt. May mà mọi người đều đang chìm đắm trong niềm vui sướng khi bò mẹ mẹ tròn con vuông nên không ai để ý đến chuyện nhỏ nhặt này.
Những người chăn nuôi đến giúp đỡ lần lượt xách đèn dầu chào tạm biệt ra về. Trước khi rời đi, ai nấy đều không quên chào hỏi đại đội trưởng và Ô Lực Cát, đồng thời cũng lịch sự gật đầu chào Lâm Tuyết Quân, hoặc mỉm cười khen ngợi vài câu.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất