[Thập Niên 60] Thảo Nguyên Mục Y
Chương 27: Đồng Chí Lâm Tuyết Quân Nghệ Sĩ 2
“Ô Lực Cát mang củi đến cho mọi người đấy, số củi này cứ dùng trước đi, lát nữa tôi xem nhà ai còn nhiều củi với phân bò thì sẽ chia cho mọi người một ít. Trời cũng không còn sớm nữa, mọi người đi ngủ sớm đi, tôi về đây.” Đại đội trưởng nắm lấy tay nắm cửa, ánh mắt vẫn luôn nhìn Lâm Tuyết Quân đang lau mặt bằng khăn.
“Cảm ơn đại đội trưởng.”
Lâm Tuyết Quân vội vàng vứt khăn lên giá, bước nhanh đến cửa tiễn khách.
Nhưng đại đội trưởng xua tay, bỏ lại một câu không cần tiễn đâu rồi vội vàng rời đi.
Để lại những thanh niên trí thức trong nhà nhìn nhau, không biết nên phá vỡ bầu không khí này như thế nào.
Muốn khen ngợi Lâm Tuyết Quân, nhưng lại ngại ngùng vì không đủ thân thiết, sợ rằng mình sẽ tỏ ra quá khéo nịnh, quá ngu ngốc, nên chỉ biết ấp úng, ngượng nghịu.
Muốn trò chuyện về những gì đã xảy ra tối nay, nhưng lại cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá nhanh, họ vẫn chưa hoàn hồn, chưa kịp hiểu rõ tình hình, đầu óc càng thêm rối bời.
Một nhóm thanh niên đến từ khắp mọi miền đất nước đỗ về, vốn dĩ xa lạ nay lại phải bắt đầu sống chung dưới một mái nhà, cùng nhau trải qua khoảnh khắc sinh tử của muôn loài, máu nóng sục sôi nhưng lại không thể thốt nên lời.
...
Trở về trạm xá trong đêm tối việc đầu tiên Vương Anh làm sau khi vào nhà là cẩn thận lau đi lau lại đôi găng tay cao su, còn lấy một chút kem dưỡng da thoa lên tay.
Vì sợ lửa nên cô ấy không dám dùng đèn dầu soi, chỉ có thể mang ra ngoài soi dưới ánh trăng, kiểm tra xem có bị hỏng chỗ nào không, đến lúc sắp ngủ rồi cũng phải mò dậy sờ soạng lại đôi găng tay.
Vừa kinh ngạc trước hành động thò tay vào mông bò cứu bê con của Lâm Tuyết Quân vừa tiếc rẻ cho đôi găng tay của mình. Vương Anh mân mê đôi găng tay, trong lòng thầm vui mừng: May quá, chữa bệnh cho người ta không cần phải đeo đôi găng tay yêu quý của mình để thò tay vào mông họ.
...
Bên kia, trong căn nhà gạch mái ngói, những thanh niên trí thức nằm trên giường đất ấm áp, được sưởi ấm bằng những thanh củi khô ráo mà Ô Lực Cát mang đến, nhưng gương mặt vẫn còn ửng đỏ, tai nóng ran, mắt tròn xoe.
Nhìn chằm chằm lên trần nhà, họ cảm thấy phấn khích đến mức không tài nào ngủ được.
Bên phía nam thanh niên lăn qua lăn lại như rán bánh, cuối cùng Mạnh Thiên Hà không nhịn được nữa, lên tiếng: “Mấy cậu có ngủ không thì bảo? Hay là do giường đất nóng quá nên không ngủ được?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cảm ơn đại đội trưởng.”
Lâm Tuyết Quân vội vàng vứt khăn lên giá, bước nhanh đến cửa tiễn khách.
Nhưng đại đội trưởng xua tay, bỏ lại một câu không cần tiễn đâu rồi vội vàng rời đi.
Để lại những thanh niên trí thức trong nhà nhìn nhau, không biết nên phá vỡ bầu không khí này như thế nào.
Muốn khen ngợi Lâm Tuyết Quân, nhưng lại ngại ngùng vì không đủ thân thiết, sợ rằng mình sẽ tỏ ra quá khéo nịnh, quá ngu ngốc, nên chỉ biết ấp úng, ngượng nghịu.
Muốn trò chuyện về những gì đã xảy ra tối nay, nhưng lại cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá nhanh, họ vẫn chưa hoàn hồn, chưa kịp hiểu rõ tình hình, đầu óc càng thêm rối bời.
Một nhóm thanh niên đến từ khắp mọi miền đất nước đỗ về, vốn dĩ xa lạ nay lại phải bắt đầu sống chung dưới một mái nhà, cùng nhau trải qua khoảnh khắc sinh tử của muôn loài, máu nóng sục sôi nhưng lại không thể thốt nên lời.
...
Trở về trạm xá trong đêm tối việc đầu tiên Vương Anh làm sau khi vào nhà là cẩn thận lau đi lau lại đôi găng tay cao su, còn lấy một chút kem dưỡng da thoa lên tay.
Vì sợ lửa nên cô ấy không dám dùng đèn dầu soi, chỉ có thể mang ra ngoài soi dưới ánh trăng, kiểm tra xem có bị hỏng chỗ nào không, đến lúc sắp ngủ rồi cũng phải mò dậy sờ soạng lại đôi găng tay.
Vừa kinh ngạc trước hành động thò tay vào mông bò cứu bê con của Lâm Tuyết Quân vừa tiếc rẻ cho đôi găng tay của mình. Vương Anh mân mê đôi găng tay, trong lòng thầm vui mừng: May quá, chữa bệnh cho người ta không cần phải đeo đôi găng tay yêu quý của mình để thò tay vào mông họ.
...
Bên kia, trong căn nhà gạch mái ngói, những thanh niên trí thức nằm trên giường đất ấm áp, được sưởi ấm bằng những thanh củi khô ráo mà Ô Lực Cát mang đến, nhưng gương mặt vẫn còn ửng đỏ, tai nóng ran, mắt tròn xoe.
Nhìn chằm chằm lên trần nhà, họ cảm thấy phấn khích đến mức không tài nào ngủ được.
Bên phía nam thanh niên lăn qua lăn lại như rán bánh, cuối cùng Mạnh Thiên Hà không nhịn được nữa, lên tiếng: “Mấy cậu có ngủ không thì bảo? Hay là do giường đất nóng quá nên không ngủ được?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất