[Thập Niên 60] Thảo Nguyên Mục Y
Chương 44: Tuấn Mã ‘Tô Mộc’ 1
Bốn người chăn nuôi đứng bên cạnh ông ấy cũng chú ý đến hành động của Lâm Tuyết Quân, người đàn ông tóc ngắn cao nhất quay sang hỏi đại đội trưởng: “Thanh niên trí thức này có hiểu về ngựa không? Cô ấy đang xem cái gì vậy?”
Chẳng lẽ muốn chọn một con ngựa đẹp nhất?
Ở đây toàn là ngựa Mông Cổ chân ngắn, không có con ngựa trắng cao to đẹp mã nào cho cô ấy chọn đâu.
“Lát nữa xem cô ấy nói gì đã.” Đại đội trưởng tiếp tục quan sát hành động của Lâm Tuyết Quân.
“Đây có phải là nữ thanh niên trí thức đã giúp bò mẹ nhà Ô Lực Cát sinh bê con thuận lợi đúng không?” Một nữ chăn nuôi khác không được chứng kiến cảnh tượng Lâm Tuyết Quân đỡ đẻ tò mò hỏi.
“Chính là cô ấy.” Đại đội trưởng gật đầu.
“Không chỉ biết đỡ đẻ, cô ấy còn biết cả xem tướng ngựa sao?” Nữ chăn nuôi tiếp tục hỏi.
“Không biết nữa. Cô ấy nói đỡ đẻ cho bò cũng là lần đầu tiên, biết đâu lại là do may mắn. Chỉ dựa vào việc đọc sách mà có thể giúp bê con khó sinh chào đời thành công, chuyện như vậy tôi chưa từng nghe thấy bao giờ.” Đại đội trưởng lắc đầu, nghĩ thế nào cũng thấy cô gái Lâm Tuyết Quân này thật là gan dạ.
Họ đang trò chuyện rôm rả thì Lâm Tuyết Quân đã chọn xong ngựa.
Cô vỗ nhẹ vào lưng một chú ngựa nhỏ màu xám tro, lộ vẻ hài lòng.
Người đàn ông tóc ngắn lập tức nói nhỏ với đại đội trưởng bằng tiếng Mông Cổ: “Cô ấy chọn con ngựa hiền nhất, có vẻ như cũng có chút hiểu biết.”
Đại đội trưởng gật đầu.
Một cậu ấy 13 tuổi đứng bên cạnh chỉ cao đến ngực đại đội trưởng khịt mũi, nói nhỏ bằng tiếng Mông Cổ: “Chỉ có kẻ nhát gan mới chọn Thiên Lý Lựu Đạt.”
Con ngựa nhỏ màu xám tro tuy hiền lành nhưng chạy rất chậm. Mọi người trong trại chăn nuôi thường gọi đùa nó là Thiên Lý Lựu Đạt, ai mà muốn cưỡi nó đi làm việc gấp thì chỉ có nước chết vì sốt ruột.
Đại đội trưởng xoa đầu cậu ấy, nhẹ giọng nói: “Họ đều là lần đầu tiên cưỡi ngựa, không giống như cháu, đi bộ đã biết cưỡi ngựa rồi, chọn con ngựa xám tro cũng tốt.”
Nào ngờ Lâm Tuyết Quân vừa kéo dây cương con ngựa xám tro đã quay sang nói với Y Tú Ngọc, cô gái nhỏ tuổi nhất và cũng có dáng người nhỏ nhắn nhất: “Đồng chí Y, con này nhường cho đồng chí.”
“Hả?” Đại đội trưởng ngạc nhiên nhướng mày.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chẳng lẽ muốn chọn một con ngựa đẹp nhất?
Ở đây toàn là ngựa Mông Cổ chân ngắn, không có con ngựa trắng cao to đẹp mã nào cho cô ấy chọn đâu.
“Lát nữa xem cô ấy nói gì đã.” Đại đội trưởng tiếp tục quan sát hành động của Lâm Tuyết Quân.
“Đây có phải là nữ thanh niên trí thức đã giúp bò mẹ nhà Ô Lực Cát sinh bê con thuận lợi đúng không?” Một nữ chăn nuôi khác không được chứng kiến cảnh tượng Lâm Tuyết Quân đỡ đẻ tò mò hỏi.
“Chính là cô ấy.” Đại đội trưởng gật đầu.
“Không chỉ biết đỡ đẻ, cô ấy còn biết cả xem tướng ngựa sao?” Nữ chăn nuôi tiếp tục hỏi.
“Không biết nữa. Cô ấy nói đỡ đẻ cho bò cũng là lần đầu tiên, biết đâu lại là do may mắn. Chỉ dựa vào việc đọc sách mà có thể giúp bê con khó sinh chào đời thành công, chuyện như vậy tôi chưa từng nghe thấy bao giờ.” Đại đội trưởng lắc đầu, nghĩ thế nào cũng thấy cô gái Lâm Tuyết Quân này thật là gan dạ.
Họ đang trò chuyện rôm rả thì Lâm Tuyết Quân đã chọn xong ngựa.
Cô vỗ nhẹ vào lưng một chú ngựa nhỏ màu xám tro, lộ vẻ hài lòng.
Người đàn ông tóc ngắn lập tức nói nhỏ với đại đội trưởng bằng tiếng Mông Cổ: “Cô ấy chọn con ngựa hiền nhất, có vẻ như cũng có chút hiểu biết.”
Đại đội trưởng gật đầu.
Một cậu ấy 13 tuổi đứng bên cạnh chỉ cao đến ngực đại đội trưởng khịt mũi, nói nhỏ bằng tiếng Mông Cổ: “Chỉ có kẻ nhát gan mới chọn Thiên Lý Lựu Đạt.”
Con ngựa nhỏ màu xám tro tuy hiền lành nhưng chạy rất chậm. Mọi người trong trại chăn nuôi thường gọi đùa nó là Thiên Lý Lựu Đạt, ai mà muốn cưỡi nó đi làm việc gấp thì chỉ có nước chết vì sốt ruột.
Đại đội trưởng xoa đầu cậu ấy, nhẹ giọng nói: “Họ đều là lần đầu tiên cưỡi ngựa, không giống như cháu, đi bộ đã biết cưỡi ngựa rồi, chọn con ngựa xám tro cũng tốt.”
Nào ngờ Lâm Tuyết Quân vừa kéo dây cương con ngựa xám tro đã quay sang nói với Y Tú Ngọc, cô gái nhỏ tuổi nhất và cũng có dáng người nhỏ nhắn nhất: “Đồng chí Y, con này nhường cho đồng chí.”
“Hả?” Đại đội trưởng ngạc nhiên nhướng mày.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất