[Thập Niên 60] Thảo Nguyên Mục Y
Chương 46: Tuấn Mã ‘Tô Mộc’ 3
Đại đội trưởng gật đầu, tiếp theo chỉ cần đợi Lâm Tuyết Quân chọn ngựa cho mình và một nữ thanh niên trí thức khác rồi đưa họ xuất phát, nào ngờ Lâm Tuyết Quân giao con ngựa đen cho nữ thanh niên trí thức cuối cùng, đột nhiên vỗ vào lưng con ngựa còn lại có bộ lông loang lổ.
“Đội trưởng, con ngựa này bị lạnh bụng, bác đưa nó về cho nó uống chút nước ấm, ban ngày phơi nắng, cho nó đi dạo một chút. Nếu nặng hơn thì nhét bông lau đã được giã nát vào một bên lỗ mũi của nó.”
“Bị ốm sao? Nghe thấy vậy đại đội trưởng lập tức bước lên, bốn người chăn nuôi còn lại và người quản lý ngựa đang đứng xem cũng vội vàng chạy đến.
Lâm Tuyết Quân giơ tay ra hiệu cho năm người lùi lại một bước, sau đó chỉ vào con ngựa loang lổ nói:
“Trước tiên, hãy nhìn vào phía sau mông con ngựa, chỗ này dính một ít phân, nhìn kỹ sẽ thấy đó là phân lỏng màu vàng.”
“Nó đâu có bị tiêu chảy đâu.” Người quản lý ngựa lập tức phản bác. Lúc nửa đêm cho ngựa ăn, ông ta đã kiểm tra rồi, sáng sớm trời chưa sáng đã dậy dọn chuồng ngựa, cũng không thấy trong chuồng có phân lỏng.
“Ông có chắc là đã kiểm tra kỹ càng chưa? Chắc chắn là có.”
Lâm Tuyết Quân đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc, trông vô cùng chắc chắn.
Người quản lý ngựa bị ánh mắt của đại đội trưởng và bốn người chăn nuôi khác nhìn chằm chằm đến mức phải dậm chân, xoay người chạy về chuồng ngựa để kiểm tra kỹ lưỡng hơn.
Lâm Tuyết Quân không đợi ông ta quay lại, tiếp tục nói:
“Mặc dù chưa nghiêm trọng, nhưng đã có triệu chứng rồi. Mọi người nhìn xem, nó liên tục quẫy đuôi, chứng tỏ con ngựa đang rất bồn chồn, bất an.”
Đại đội trưởng bán tín bán nghi quay sang nhìn ba con ngựa còn lại, quả nhiên không con nào quẫy đuôi như con ngựa này.
“Lại nhìn hành động của nó xem, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn bụng và mông của mình, đây cũng là biểu hiện của việc bụng dạ khó chịu.” Vừa dứt lời, con ngựa liền ngoan ngoãn quay đầu nhìn bụng mình, như thể hiểu được lời cô nói.
Đại đội trưởng cau mày: “Có vẻ đúng là không ổn thật.”
“Bác ghé tai vào đây nghe xem.” Lâm Tuyết Quân vỗ nhẹ vào bụng ngựa, ra hiệu cho đại đội trưởng ghé tai vào nghe.
“Ôi chao, tiếng kêu ùng ục.” Đại đội trưởng vừa kêu lên, người đàn ông lực lưỡng kia cũng vội vàng ghé tai vào nghe, lập tức lầm bầm bằng tiếng Mông Cổ, ra hiệu rằng mình cũng nghe thấy tiếng kêu ùng ục như sấm rền.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đội trưởng, con ngựa này bị lạnh bụng, bác đưa nó về cho nó uống chút nước ấm, ban ngày phơi nắng, cho nó đi dạo một chút. Nếu nặng hơn thì nhét bông lau đã được giã nát vào một bên lỗ mũi của nó.”
“Bị ốm sao? Nghe thấy vậy đại đội trưởng lập tức bước lên, bốn người chăn nuôi còn lại và người quản lý ngựa đang đứng xem cũng vội vàng chạy đến.
Lâm Tuyết Quân giơ tay ra hiệu cho năm người lùi lại một bước, sau đó chỉ vào con ngựa loang lổ nói:
“Trước tiên, hãy nhìn vào phía sau mông con ngựa, chỗ này dính một ít phân, nhìn kỹ sẽ thấy đó là phân lỏng màu vàng.”
“Nó đâu có bị tiêu chảy đâu.” Người quản lý ngựa lập tức phản bác. Lúc nửa đêm cho ngựa ăn, ông ta đã kiểm tra rồi, sáng sớm trời chưa sáng đã dậy dọn chuồng ngựa, cũng không thấy trong chuồng có phân lỏng.
“Ông có chắc là đã kiểm tra kỹ càng chưa? Chắc chắn là có.”
Lâm Tuyết Quân đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc, trông vô cùng chắc chắn.
Người quản lý ngựa bị ánh mắt của đại đội trưởng và bốn người chăn nuôi khác nhìn chằm chằm đến mức phải dậm chân, xoay người chạy về chuồng ngựa để kiểm tra kỹ lưỡng hơn.
Lâm Tuyết Quân không đợi ông ta quay lại, tiếp tục nói:
“Mặc dù chưa nghiêm trọng, nhưng đã có triệu chứng rồi. Mọi người nhìn xem, nó liên tục quẫy đuôi, chứng tỏ con ngựa đang rất bồn chồn, bất an.”
Đại đội trưởng bán tín bán nghi quay sang nhìn ba con ngựa còn lại, quả nhiên không con nào quẫy đuôi như con ngựa này.
“Lại nhìn hành động của nó xem, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn bụng và mông của mình, đây cũng là biểu hiện của việc bụng dạ khó chịu.” Vừa dứt lời, con ngựa liền ngoan ngoãn quay đầu nhìn bụng mình, như thể hiểu được lời cô nói.
Đại đội trưởng cau mày: “Có vẻ đúng là không ổn thật.”
“Bác ghé tai vào đây nghe xem.” Lâm Tuyết Quân vỗ nhẹ vào bụng ngựa, ra hiệu cho đại đội trưởng ghé tai vào nghe.
“Ôi chao, tiếng kêu ùng ục.” Đại đội trưởng vừa kêu lên, người đàn ông lực lưỡng kia cũng vội vàng ghé tai vào nghe, lập tức lầm bầm bằng tiếng Mông Cổ, ra hiệu rằng mình cũng nghe thấy tiếng kêu ùng ục như sấm rền.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất