[Thập Niên 60] Thảo Nguyên Mục Y
Chương 49: Đồng Cỏ Mùa Đông 2
Lâm Tuyết Quân dắt con ngựa đen tên là Tô Mộc đi đến chỗ mọi người, đại đội trưởng vỗ nhẹ vào lưng ngựa, lắc đầu nói.
“Con ngựa này khi kéo xe rất khó bảo, còn cắn người nữa. Lần trước tôi cưỡi nó đến nông trường làm việc giữa đường nó không vui liền hất tôi xuống. Tôi đang tính đợi trời ấm lên, nó động dục thì sẽ cho nó làm ngựa cái sinh sản, không cho kéo xe.”
“Cháu đổi con khác đi.”
Lâm Tuyết Quân đưa tay vuốt ve khuôn mặt con ngựa, Tô Mộc liền hất đầu, còn liếc xéo cô.
Nhìn chiếc cổ thon dài, phần lưng thẳng tắp, rộng rãi, mông tròn trịa, khỏe khoắn và đôi chân dài miên man... Cô thật sự không nỡ từ bỏ.
“Đội trưởng, cho cháu cưỡi thử xem sao. Hồi nhỏ cháu thường xuyên cưỡi ngựa, cưỡi rất giỏi. Nếu trên đường Tô Mộc không nghe lời cháu sẽ dắt một đoạn, cưỡi một đoạn, được không ạ?” Lâm Tuyết Quân vừa vuốt ve bộ bờm mượt mà của Tô Mộc vừa ngẩng đầu lên cầu xin.
“Nó cao như vậy, cháu có cưỡi được không? Đại đội trưởng quan sát Lâm Tuyết Quân. Cô mới 16 tuổi, tuy không thấp bé nhưng đứng trước con ngựa cao to này vẫn có vẻ nhỏ bé.
Liệu cô có thể điều khiển được Tô Mộc không?
Lỡ như bị ngã ngựa hoặc bị giẫm đạp thì nguy hiểm lắm.
Ông ấy có thể thông cảm cho tâm trạng muốn thể hiện bản thân của những người trẻ tuổi khi đến vùng biên giới, nhưng không thể để mặc cho họ làm bừa được.
“Để cháu thử xem.” Lâm Tuyết Quân vừa nói vừa vỗ nhẹ vào lưng ngựa, cảm nhận hơi thở của nó và khoảng cách chiều cao giữa cô và nó.
Đại đội trưởng bước đến bên cạnh đầu ngựa, định nói ông ấy sẽ đỡ cô lên thử xem sao. Nào ngờ lời còn chưa kịp nói ra, một bóng hình màu vàng đã vụt qua trước mặt. Ngay sau đó, cô gái nhỏ nhắn đứng cách đó một bước chân đã biến mất.
Ông ấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Tuyết Quân đã ngồi vững trên lưng ngựa, xê dịch mông tìm tư thế thoải mái, đưa tay vuốt ve cổ con ngựa Tô Mộc đang cào móng xuống đất, có vẻ hơi bồn chồn.
Trên lưng ngựa không có yên, chỉ có một tấm da cừu. Cô dẫm lên bàn đạp làm bằng dây thừng, nhẹ nhàng dùng gót chân chạm vào bụng ngựa, Tô Mộc liền lách qua đại đội trưởng, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực bước đến trước ba con ngựa Mông Cổ, kiêu ngạo liếc nhìn ba chú lùn kia rồi hí vang một tiếng đầy ngạo nghễ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Con ngựa này khi kéo xe rất khó bảo, còn cắn người nữa. Lần trước tôi cưỡi nó đến nông trường làm việc giữa đường nó không vui liền hất tôi xuống. Tôi đang tính đợi trời ấm lên, nó động dục thì sẽ cho nó làm ngựa cái sinh sản, không cho kéo xe.”
“Cháu đổi con khác đi.”
Lâm Tuyết Quân đưa tay vuốt ve khuôn mặt con ngựa, Tô Mộc liền hất đầu, còn liếc xéo cô.
Nhìn chiếc cổ thon dài, phần lưng thẳng tắp, rộng rãi, mông tròn trịa, khỏe khoắn và đôi chân dài miên man... Cô thật sự không nỡ từ bỏ.
“Đội trưởng, cho cháu cưỡi thử xem sao. Hồi nhỏ cháu thường xuyên cưỡi ngựa, cưỡi rất giỏi. Nếu trên đường Tô Mộc không nghe lời cháu sẽ dắt một đoạn, cưỡi một đoạn, được không ạ?” Lâm Tuyết Quân vừa vuốt ve bộ bờm mượt mà của Tô Mộc vừa ngẩng đầu lên cầu xin.
“Nó cao như vậy, cháu có cưỡi được không? Đại đội trưởng quan sát Lâm Tuyết Quân. Cô mới 16 tuổi, tuy không thấp bé nhưng đứng trước con ngựa cao to này vẫn có vẻ nhỏ bé.
Liệu cô có thể điều khiển được Tô Mộc không?
Lỡ như bị ngã ngựa hoặc bị giẫm đạp thì nguy hiểm lắm.
Ông ấy có thể thông cảm cho tâm trạng muốn thể hiện bản thân của những người trẻ tuổi khi đến vùng biên giới, nhưng không thể để mặc cho họ làm bừa được.
“Để cháu thử xem.” Lâm Tuyết Quân vừa nói vừa vỗ nhẹ vào lưng ngựa, cảm nhận hơi thở của nó và khoảng cách chiều cao giữa cô và nó.
Đại đội trưởng bước đến bên cạnh đầu ngựa, định nói ông ấy sẽ đỡ cô lên thử xem sao. Nào ngờ lời còn chưa kịp nói ra, một bóng hình màu vàng đã vụt qua trước mặt. Ngay sau đó, cô gái nhỏ nhắn đứng cách đó một bước chân đã biến mất.
Ông ấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Tuyết Quân đã ngồi vững trên lưng ngựa, xê dịch mông tìm tư thế thoải mái, đưa tay vuốt ve cổ con ngựa Tô Mộc đang cào móng xuống đất, có vẻ hơi bồn chồn.
Trên lưng ngựa không có yên, chỉ có một tấm da cừu. Cô dẫm lên bàn đạp làm bằng dây thừng, nhẹ nhàng dùng gót chân chạm vào bụng ngựa, Tô Mộc liền lách qua đại đội trưởng, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực bước đến trước ba con ngựa Mông Cổ, kiêu ngạo liếc nhìn ba chú lùn kia rồi hí vang một tiếng đầy ngạo nghễ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất