[Thập Niên 60] Thảo Nguyên Mục Y
Chương 7: Đồng Chí Lâm Tuyết Quân 4
Thi thoảng lại quay đầu nhìn bóng lưng Lâm Tuyết Quân đang rửa tay, Y Tú Ngọc lại bĩu môi.
Lâm Tuyết Quân lau tay xong, ngồi vào bàn ăn. Bữa tối nay giống hệt như tối qua, tối hôm kia, đều là món khoai tây hầm đậu ván đông lạnh chẳng có chút dầu nước nào, kèm theo một bát cháo loãng và một chiếc bánh bao.
Chỉ cần là ăn tạm một bữa thôi cô cũng sẽ cảm thấy món này ít dầu, nên cho thêm chút xì dầu, bột ngọt và thịt kho tàu, vậy mà ngày nào cũng ăn như vậy.
Dạ dày réo ầm ĩ, nhưng não bộ lại có chút không muốn ăn.
Liếc nhìn sang bên cạnh, Y Tú Ngọc đang chăm chú gắp khoai tây và đậu ván vào bát cháo, xếp thành một vòng quanh mép bát. Sau đó, bọn họ múc thêm một muỗng canh rau loãng vào bát cháo, khuấy đều cháo và canh rồi bắt đầu ăn một cách rất rất nghiêm túc.
Sự nghiêm túc của Y Tú Ngọc không chỉ thể hiện qua biểu cảm và động tác mà còn ở nhịp điệu của cô ta.
Hai thìa cháo, một miếng rau, hai miếng bánh bao - nhịp điệu cực kỳ đều đặn, ăn uống như thể đang làm lễ, vô cùng nghiêm trang và thành kính.
Nghe nói Y Tú Ngọc mới 15 tuổi, học hết cấp 2. Ở thành phố phương Nam không xin được việc, gia đình ăn uống đã khó khăn, thấy thanh niên xung phong chiêu mộ có 20 tệ tiền lương mỗi tháng, còn được ăn uống đầy đủ nên cô ta đã khăn gói từ miền Nam ấm áp đến vùng đất lạnh giá nhất đất nước.
Có lẽ vì trước đây đã quen khổ cực, ban ngày lao động vất vả nên Y Tú Ngọc có vẻ rất ngon miệng, như thể đang thưởng thức món ngon vật lạ nào vậy.
Lâm Tuyết Quân nếm thử vị đắng chát trong miệng, cuối cùng cũng cầm bát lên.
Mục Tuấn Khanh thấy Lâm Tuyết Quân, có lẽ vì ốm mà chán ăn, cuối cùng cũng chịu động đũa, liền mỉm cười nói: “Ăn đi, ăn đi. Ăn no rồi sẽ không nhớ nhà nữa.”
Nghe anh nói vậy, Lâm Tuyết Quân suýt nữa thì bật khóc.
Cô nhớ nhà da diết, nhớ chiếc giường cao su, gối cao su, chăn lông ngỗng, hệ thống sưởi ấm sàn nhà và điều hòa, nhớ món lòng bò, vịt quay, nồi lẩu đồng với những cuộn thịt cừu, thịt bò cuộn và sách bò giòn tan ở Bắc Kinh...
Cô dụi dụi mắt, nhưng tiếc là không có giọt nước mắt nào rơi. Khóc cũng phải tiêu hao muối, bây giờ miệng cô nhạt nhẽo, ngay cả nước mắt cũng thiếu nguyên tố để tổng hợp.
Ăn cơm xong, Lâm Tuyết Quân muốn giúp rửa bát.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Tuyết Quân lau tay xong, ngồi vào bàn ăn. Bữa tối nay giống hệt như tối qua, tối hôm kia, đều là món khoai tây hầm đậu ván đông lạnh chẳng có chút dầu nước nào, kèm theo một bát cháo loãng và một chiếc bánh bao.
Chỉ cần là ăn tạm một bữa thôi cô cũng sẽ cảm thấy món này ít dầu, nên cho thêm chút xì dầu, bột ngọt và thịt kho tàu, vậy mà ngày nào cũng ăn như vậy.
Dạ dày réo ầm ĩ, nhưng não bộ lại có chút không muốn ăn.
Liếc nhìn sang bên cạnh, Y Tú Ngọc đang chăm chú gắp khoai tây và đậu ván vào bát cháo, xếp thành một vòng quanh mép bát. Sau đó, bọn họ múc thêm một muỗng canh rau loãng vào bát cháo, khuấy đều cháo và canh rồi bắt đầu ăn một cách rất rất nghiêm túc.
Sự nghiêm túc của Y Tú Ngọc không chỉ thể hiện qua biểu cảm và động tác mà còn ở nhịp điệu của cô ta.
Hai thìa cháo, một miếng rau, hai miếng bánh bao - nhịp điệu cực kỳ đều đặn, ăn uống như thể đang làm lễ, vô cùng nghiêm trang và thành kính.
Nghe nói Y Tú Ngọc mới 15 tuổi, học hết cấp 2. Ở thành phố phương Nam không xin được việc, gia đình ăn uống đã khó khăn, thấy thanh niên xung phong chiêu mộ có 20 tệ tiền lương mỗi tháng, còn được ăn uống đầy đủ nên cô ta đã khăn gói từ miền Nam ấm áp đến vùng đất lạnh giá nhất đất nước.
Có lẽ vì trước đây đã quen khổ cực, ban ngày lao động vất vả nên Y Tú Ngọc có vẻ rất ngon miệng, như thể đang thưởng thức món ngon vật lạ nào vậy.
Lâm Tuyết Quân nếm thử vị đắng chát trong miệng, cuối cùng cũng cầm bát lên.
Mục Tuấn Khanh thấy Lâm Tuyết Quân, có lẽ vì ốm mà chán ăn, cuối cùng cũng chịu động đũa, liền mỉm cười nói: “Ăn đi, ăn đi. Ăn no rồi sẽ không nhớ nhà nữa.”
Nghe anh nói vậy, Lâm Tuyết Quân suýt nữa thì bật khóc.
Cô nhớ nhà da diết, nhớ chiếc giường cao su, gối cao su, chăn lông ngỗng, hệ thống sưởi ấm sàn nhà và điều hòa, nhớ món lòng bò, vịt quay, nồi lẩu đồng với những cuộn thịt cừu, thịt bò cuộn và sách bò giòn tan ở Bắc Kinh...
Cô dụi dụi mắt, nhưng tiếc là không có giọt nước mắt nào rơi. Khóc cũng phải tiêu hao muối, bây giờ miệng cô nhạt nhẽo, ngay cả nước mắt cũng thiếu nguyên tố để tổng hợp.
Ăn cơm xong, Lâm Tuyết Quân muốn giúp rửa bát.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất