Thập Niên 60: Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang
Chương 27
Sau một tháng đính hôn, Hứa Diệc Lâm nhận ra rằng mình vẫn còn cảm mến, ái mộ một người khác, còn tiểu thư nhà họ Lâm thì không thể chấp nhận mối hôn phối này, vậy nên, hai nhà Hứa và Lâm đã thương lượng, đàm phán với nhau và ký kết vào đơn thỏa thuận từ hôn này. Người thỏa thuận: Hứa Diệc Lâm ,Lâm Nhiễm. Người chứng kiến: Hứa Đông Phúc, Lưu Ngải Liên, Lâm Tổ Vọng, Phương Bích Trân.”
Khuôn mặt của Hứa Đông Phúc lại co giật một trận.
Đơn từ hôn này hoàn toàn giống với đơn từ hôn trước đó, ngoại trừ “Tiểu thư nhà họ Đinh” đã bị xóa bỏ.
Nhưng vẫn tốt hơn là có “Tiểu thư nhà họ Đinh”...
“Ký đi,”
Lâm Nhiễm ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn của mình lên, nói: “Nhị thiếu gia nhà họ Hứa, sao anh còn không chịu bắt đầu ký tên đi, chuyện từ hôn này, là chính anh hùng hùng hổ hổ đến tìm tôi nói chuyện, cả miệng anh còn đảm bảo rằng anh đã thông báo chuyện này cho ba mẹ hai bên gia đình biết rồi, chỉ cần tôi đồng ý là được rồi, kết quả là tôi còn phải tự mình viết đơn từ hôn, bút cũng tự mình đưa đến tay cho anh, giờ chỉ còn chuyện ký vào đây nữa thôi, anh có còn là đàn ông nữa hay không?”
Nhị thiếu gia nhà họ Hứa Hứa Diệc Lâm: “...”
Khuôn mặt của hắn lúc trắng lúc xanh, bàn tay cầm bút cũng run rẩy cả lên.
Hứa Diệc Phưởng đưa mắt nhìn em trai mình và tờ đơn từ hôn kia, một lúc sau anh ta quay sang nhìn Lâm Tổ Vọng và Lâm Nhiễm, đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Chú Lâm, em gái A Nhiễm, thực ra hôm nay tôi đến đây, còn có một yêu cầu quá đáng khác.”
“Nếu như đó đã là một yêu cầu quá đáng, vậy thì anh đừng nói ra thì hơn.”
Lâm Nhiễm xua tay, căn bản là cô không hề thèm nhìn tới Hứa Diệc Phưởng, chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm vào đơn từ hôn nằm dưới ngòi bút của Hứa Diệc Lâm.
Một lũ khốn nạn, vô lại… Nhưng đúng rồi, không hiểu khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại khiến người ta có cảm giác như một kẻ khốn nạn, vô lại.
Nhưng Lâm Nhiễm không hề quan tâm, để bụng đến chuyện đó, nếu như mấy người cho rằng cô là kẻ khốn nạn, vô lại, vậy thì cũng đúng thôi, chỉ là đừng nói ra bên ngoài là được, nếu nói ra thì người thua chính là mấy người.
Cô nói: “Cứ ký tên vào tờ đơn đó trước đi, sau đó chúng ta hẵng nói đến những chuyện khác, làm từng việc từng việc một thôi, đừng nghĩ đến việc cố tránh vũng nước bùn mà đi qua*.”
* Chuyện bất lợi, có hại đến mình thì cố lảng tránh, tránh né không chịu làm, muốn chuyển hướng, đánh trống lảng sang việc có lợi cho mình.
Cho dù Hứa Diệc Phưởng bản lĩnh và kiên nhẫn đến đâu đi chăng nữa thì anh ta cũng không nhịn được mà thở dài thườn thượt, nói với em trai của mình: “Nếu như đã như thế này rồi, A Lâm, em ký đi, đừng gây rắc rối nữa.”
Hứa Diệc Lâm: “...”
Rõ ràng ngay từ ban đầu hắn là người muốn hủy hôn, nhưng đến lúc này khi đã cầm bút trong tay rồi thì trong lòng hắn lại vô cùng ấm ức, đơn từ hôn này không thể ký được.
Hắn lại ngước mắt lên liếc nhìn Lâm Nhiễm, Lâm Nhiễm đang đứng khoanh tay và nhìn xuống hắn.
Quả đúng thật là vừa mới nhìn thấy như thế thì đã giật mình, ký đi, hắn không ký được sao?
Hắn hoàn toàn tin tưởng cô có thể làm được chuyện như đăng lên trên báo!
Bình thường trong mắt hắn, Lâm Nhiễm làm gì có chỗ nào là một cô tiểu thư vô dụng, được nuông chiều, hư vinh chỉ biết tiêu tiền vào quần áo, trang điểm, mà giờ đây cô quả thật giống như một con hổ cái.
Khuôn mặt của Hứa Đông Phúc lại co giật một trận.
Đơn từ hôn này hoàn toàn giống với đơn từ hôn trước đó, ngoại trừ “Tiểu thư nhà họ Đinh” đã bị xóa bỏ.
Nhưng vẫn tốt hơn là có “Tiểu thư nhà họ Đinh”...
“Ký đi,”
Lâm Nhiễm ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn của mình lên, nói: “Nhị thiếu gia nhà họ Hứa, sao anh còn không chịu bắt đầu ký tên đi, chuyện từ hôn này, là chính anh hùng hùng hổ hổ đến tìm tôi nói chuyện, cả miệng anh còn đảm bảo rằng anh đã thông báo chuyện này cho ba mẹ hai bên gia đình biết rồi, chỉ cần tôi đồng ý là được rồi, kết quả là tôi còn phải tự mình viết đơn từ hôn, bút cũng tự mình đưa đến tay cho anh, giờ chỉ còn chuyện ký vào đây nữa thôi, anh có còn là đàn ông nữa hay không?”
Nhị thiếu gia nhà họ Hứa Hứa Diệc Lâm: “...”
Khuôn mặt của hắn lúc trắng lúc xanh, bàn tay cầm bút cũng run rẩy cả lên.
Hứa Diệc Phưởng đưa mắt nhìn em trai mình và tờ đơn từ hôn kia, một lúc sau anh ta quay sang nhìn Lâm Tổ Vọng và Lâm Nhiễm, đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Chú Lâm, em gái A Nhiễm, thực ra hôm nay tôi đến đây, còn có một yêu cầu quá đáng khác.”
“Nếu như đó đã là một yêu cầu quá đáng, vậy thì anh đừng nói ra thì hơn.”
Lâm Nhiễm xua tay, căn bản là cô không hề thèm nhìn tới Hứa Diệc Phưởng, chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm vào đơn từ hôn nằm dưới ngòi bút của Hứa Diệc Lâm.
Một lũ khốn nạn, vô lại… Nhưng đúng rồi, không hiểu khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại khiến người ta có cảm giác như một kẻ khốn nạn, vô lại.
Nhưng Lâm Nhiễm không hề quan tâm, để bụng đến chuyện đó, nếu như mấy người cho rằng cô là kẻ khốn nạn, vô lại, vậy thì cũng đúng thôi, chỉ là đừng nói ra bên ngoài là được, nếu nói ra thì người thua chính là mấy người.
Cô nói: “Cứ ký tên vào tờ đơn đó trước đi, sau đó chúng ta hẵng nói đến những chuyện khác, làm từng việc từng việc một thôi, đừng nghĩ đến việc cố tránh vũng nước bùn mà đi qua*.”
* Chuyện bất lợi, có hại đến mình thì cố lảng tránh, tránh né không chịu làm, muốn chuyển hướng, đánh trống lảng sang việc có lợi cho mình.
Cho dù Hứa Diệc Phưởng bản lĩnh và kiên nhẫn đến đâu đi chăng nữa thì anh ta cũng không nhịn được mà thở dài thườn thượt, nói với em trai của mình: “Nếu như đã như thế này rồi, A Lâm, em ký đi, đừng gây rắc rối nữa.”
Hứa Diệc Lâm: “...”
Rõ ràng ngay từ ban đầu hắn là người muốn hủy hôn, nhưng đến lúc này khi đã cầm bút trong tay rồi thì trong lòng hắn lại vô cùng ấm ức, đơn từ hôn này không thể ký được.
Hắn lại ngước mắt lên liếc nhìn Lâm Nhiễm, Lâm Nhiễm đang đứng khoanh tay và nhìn xuống hắn.
Quả đúng thật là vừa mới nhìn thấy như thế thì đã giật mình, ký đi, hắn không ký được sao?
Hắn hoàn toàn tin tưởng cô có thể làm được chuyện như đăng lên trên báo!
Bình thường trong mắt hắn, Lâm Nhiễm làm gì có chỗ nào là một cô tiểu thư vô dụng, được nuông chiều, hư vinh chỉ biết tiêu tiền vào quần áo, trang điểm, mà giờ đây cô quả thật giống như một con hổ cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất