Thập Niên 60: Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang

Chương 37

Trước Sau
Mọi người nhất thời cạn lời. Chuyện này làm cũng làm rồi, thực tế đánh thắng lý thuyết, miệng đời nào có dễ thay đổi như vậy?

Người trong thôn chẳng quan tâm mấy chuyện màu mè đâu, bọn họ chỉ thấy nhà họ Lâm dựa vào nhà họ Giang mở xưởng nhuộm kiếm tiền, sau đó nhà họ Giang vừa suy bại, cô liền đá người ta không chút do dự, tự mình không thể sống yên ổn, ai quan tâm chuyện cô năm năm hay mười năm không thể gả chứ?

Phương Bích Trân ho nhẹ một tiếng, kéo lấy Lâm Nhiễm, nói: "A Nhiễm, có một số chuyện xảy ra cũng xảy ra rồi, nếu con không muốn quay lại thì bù đắp cũng không có ý nghĩa gì, càng dây dưa ngược lại càng không tốt cho bản thân, chi bằng bước ra khỏi đó, chỉ cần sau này sống những ngày tháng thật tốt, về sau cũng sẽ ổn thôi."

"Con quay lại mà, con cũng đau lòng tuyệt vọng rồi." Lâm Nhiễm bất chấp, nói: "Nhưng anh A Yến không đồng ý tái hôn thì con cũng hết cách, người này cũng phải nói đạo lý chứ?"

Mọi người trong nhà: "?" Đây còn không phải là nói dối trắng trợn à?

Lâm Tổ Vọng với Phương Bích Trân không tiện vạch trần con gái. Nhưng Lâm Kiều Châu tuổi nhỏ, bản tính thật thà lại ngay thẳng nên nhịn không được, nói: "Chị tôi, chị đau lòng tuyệt vọng rồi sao? Chị chỉ là hơi giận, hận không thể băm vằm anh A Yến ra chứ gì?"

Lâm Nhiễm quay đầu, nhìn em trai hờ mà nhe răng, sau đó vươn tay sờ đầu cậu ấy, nói: "A Châu, cách phản ứng đau lòng của mỗi người không giống nhau, ai khiến chị đau lòng, chị mới hận không thể băm vằm anh ta đấy, đau lòng càng nhiều, băm lại càng ác." Lúc nói đến băm, tay cũng đã trượt đến cổ của em trai Lâm, còn đặc biệt uốn cong tay lại thành hình con dao vạch qua một cái.

Em trai Lâm: "…"



Cậu ấy chỉ cảm thấy cổ bất chợt lạnh, nắm lấy tay chị gái mình kéo ra xoa xoa, nói: "Chị của em, chị nên bình tĩnh chút! Còn nữa, đừng lấy em ra luyện tập!"

Lâm Nhiễm xoa xoa tay, đến bên cạnh cậu ấy cười. Em trai Lâm không nói nên lời, chị cậu ấy đúng là càng ngày càng đáng sợ rồi!

Lâm Tổ Vọng cùng Phương Bích Trân cũng không biết đoạn đối thoại vừa nặng nề vừa nghiêm túc vì sao lại đi theo hướng như hiện tại. Nhưng thấy Lâm Nhiễm khá là vô tâm vô phế mà cười đặc biệt vui vẻ, ông ấy lại có chút nhẹ nhõm. Như vậy cũng tốt, chỉ cần cô vui vẻ, cái gì cũng tốt.



Giải quyết xong hôn sự với Hứa nhị, Lâm Nhiễm cũng buông xuống hòn đá trong lòng. Sau đó dự định lại đi quẳng hòn đá thứ hai đi… - Giang Yến. Dù sao ông già này trên sách sẽ mài xương của cô làm vòng tay đeo hằng ngày, phải thù bao nhiêu, oán bao nhiêu, loại thù oán này bây giờ hóa giải được thì tất nhiên phải hóa giải, không thể hoàn toàn hóa giải thì ít nhất cũng không ôm trong lòng, lấy xương người ta làm thành vòng tay chứ.

Như vậy đối với Lâm Nhiễm mà nói thật sự có chút kỳ cục, theo thông tin cô nhận được sau khi tỉnh dậy, Giang Yến lẽ ra không thích cô, thậm chí có thể nói là ghét bỏ, hôn sự cũng là anh tự đến cửa đòi hủy, cuối cùng có cần hận cô đến mức độ cư xử tàn nhẫn thế không?

Đây là sở thích biến thái gì vậy?

Ngoài ra, tình thế khốn khó của nhà họ Lâm bọn họ bây giờ, nguyên nhân cũng là do cô từ hôn với Giang Yến mà ra. Xưởng nhuộm Lâm thị dù sao cũng là tổ nghiệp nhà họ Lâm, không thể vì chuyện này mà đóng cửa được. Cô phải tìm được cách phá giải cục diện này. Bất kể là trên phương diện nào, cô cũng phải đi gặp vị này, thăm dò thực hư, nếu không sau này cô không có ngày tháng yên ổn để mà sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau