Thập Niên 60: Xuyên Thành Mẹ Kế Góa Phụ
Chương 18: Chị Dâu Cả
Tính tình của Trần Hà Hoa khá đanh đá, ghê gớm, đặt ở trong truyện thường gọi là cực phẩm, bình thường chị ta hay về nhà bòn tiền.
Nhưng trên thực tế người này rất thông minh, chị ta bòn tiền từ nhà ngoại, cầm về lại giấu vào phòng mình, không phải cho con trai, mà là cho mình và chồng.
Tuy chị ta làm việc không ra làm sao, điểm công kiếm được cũng ít, chỉ chọn mấy việc nhẹ nhàng, nhưng tốt xấu gì cũng không phải là một người lười, cũng biết dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, cho nên Phương Á Phân cũng không để ý.
Hơn nữa, người phụ nữ này biết lo cho gia đình, cũng tốt hơn là loại yếu đuối nhát gan dễ bị bắt nạt.
Trận chiến này không kéo dài bao lâu, Vương Thúy Hoa cun cút chạy mất.
Hôm nay tuy bà ta không ra khỏi cửa, thế mà cả đại đội đều biết bà ta lừa cô bé nhà người ta nhận người thân, cho nên bà ta nổi giận, muốn đi cãi nhau một trận.
Bà ta chọn lúc này, là cho rằng người nhà họ Vương đều đi làm đồng cả rồi, chỉ còn lại Tiền Quyên hiền lành không dám nói câu nào, Bạch Lộ lại là một cô gái trẻ tuổi, cho nên bản thân bà ta chắc chắn sẽ được lợi.
Nào ngờ gặp ngay Trần Hà Hoa từ nhà mẹ đẻ về.
Phương Á Phân và Trần Hà Hoa cãi nhau thắng người ta, trong lòng rất sung sướng, quay người lại thấy Bạch Lộ nhìn họ với vẻ một lời khó nói hết, bà vội vàng nói:
"Con gái, bình thường mẹ không phải là người như thế, chỉ là mẹ giận quá."
Bình thường tính tình Phương Á Phân quả thực rất tốt, tuy là người có tiếng nói nhất trong nhà, nhưng bà rất ít khi mắng chửi người khác, có điều phụ nữ ở nông thôn không ai là không biết chửi nhau.
Bạch Lộ đáp:
"Con biết mẹ vì con."
"Đây là em gái à? Xinh gái quá, vừa nhìn đã biết là người từ thành phố về, chị là chị dâu cả của em, đây là cháu trai em, gọi là Tứ Mao. Tứ Mao, mau tới chào cô đi." Trần Hà Hoa kéo con trai tới.
"Cô ơi..." Đứa trẻ ba tuổi đi còn chưa vững, bị mẹ nó kéo ra cũng không sợ, nhe răng cười với Bạch Lộ.
"Chào chị dâu, chào Tứ Mao." Bạch Lộ lên tiếng chào hỏi.
Trần Hà Hoa lại nói:
"Nghe nói em gái lớn lên ở thành phố, chưa từng ăn đồ ăn vặt ở quê chúng ta phải không? Chị vừa từ nhà ngoại về, cầm theo một ít đồ ăn, cho em nếm thử."
Nói đến đây, chị ta quay về phòng mang một ít đồ ăn tới, có quả dại khô, khoai lang khô.
Nhưng trên thực tế người này rất thông minh, chị ta bòn tiền từ nhà ngoại, cầm về lại giấu vào phòng mình, không phải cho con trai, mà là cho mình và chồng.
Tuy chị ta làm việc không ra làm sao, điểm công kiếm được cũng ít, chỉ chọn mấy việc nhẹ nhàng, nhưng tốt xấu gì cũng không phải là một người lười, cũng biết dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, cho nên Phương Á Phân cũng không để ý.
Hơn nữa, người phụ nữ này biết lo cho gia đình, cũng tốt hơn là loại yếu đuối nhát gan dễ bị bắt nạt.
Trận chiến này không kéo dài bao lâu, Vương Thúy Hoa cun cút chạy mất.
Hôm nay tuy bà ta không ra khỏi cửa, thế mà cả đại đội đều biết bà ta lừa cô bé nhà người ta nhận người thân, cho nên bà ta nổi giận, muốn đi cãi nhau một trận.
Bà ta chọn lúc này, là cho rằng người nhà họ Vương đều đi làm đồng cả rồi, chỉ còn lại Tiền Quyên hiền lành không dám nói câu nào, Bạch Lộ lại là một cô gái trẻ tuổi, cho nên bản thân bà ta chắc chắn sẽ được lợi.
Nào ngờ gặp ngay Trần Hà Hoa từ nhà mẹ đẻ về.
Phương Á Phân và Trần Hà Hoa cãi nhau thắng người ta, trong lòng rất sung sướng, quay người lại thấy Bạch Lộ nhìn họ với vẻ một lời khó nói hết, bà vội vàng nói:
"Con gái, bình thường mẹ không phải là người như thế, chỉ là mẹ giận quá."
Bình thường tính tình Phương Á Phân quả thực rất tốt, tuy là người có tiếng nói nhất trong nhà, nhưng bà rất ít khi mắng chửi người khác, có điều phụ nữ ở nông thôn không ai là không biết chửi nhau.
Bạch Lộ đáp:
"Con biết mẹ vì con."
"Đây là em gái à? Xinh gái quá, vừa nhìn đã biết là người từ thành phố về, chị là chị dâu cả của em, đây là cháu trai em, gọi là Tứ Mao. Tứ Mao, mau tới chào cô đi." Trần Hà Hoa kéo con trai tới.
"Cô ơi..." Đứa trẻ ba tuổi đi còn chưa vững, bị mẹ nó kéo ra cũng không sợ, nhe răng cười với Bạch Lộ.
"Chào chị dâu, chào Tứ Mao." Bạch Lộ lên tiếng chào hỏi.
Trần Hà Hoa lại nói:
"Nghe nói em gái lớn lên ở thành phố, chưa từng ăn đồ ăn vặt ở quê chúng ta phải không? Chị vừa từ nhà ngoại về, cầm theo một ít đồ ăn, cho em nếm thử."
Nói đến đây, chị ta quay về phòng mang một ít đồ ăn tới, có quả dại khô, khoai lang khô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất