Thập Niên 70: Buổi Sáng Kết Hôn Buổi Chiều Đốt Vàng Mã Cho Chồng Cũ

Chương 6: Tái Sinh Trở Về, Cô Ta Cũng Xứng So Sánh Với Tôi Sao? 2

Trước Sau
Đồng Họa nghiến răng thề, kiếp này nợ nần phải trả, mạng đền mạng, không ai có thể trốn thoát!

Đang lúc suy nghĩ, cửa phòng bị đẩy ra, Vương Phương và Đồng Đại Lai bước vào.

Vương Phương khó khăn lắm mới ổn định được đám họ hàng bạn bè bên ngoài, đầy một bụng tức giận không có chỗ trút, chỉ có thể trút lên đầu Đồng Họa, đứa con gây họa này.

Vương Phương như thường lệ, khi không vừa ý điều gì là lại muốn véo Đồng Họa để trút giận: "Hôm nay mặt mũi nhà họ Đồng đều bị mày làm mất hết rồi!"

Đồng Họa gạt tay bà ta ra, kìm nén lại sự bốc đồng muốn cào nát mặt bà ta, chế giễu: “"Là tôi làm mất mặt sao?

Là tôi không cho nhà họ Cố đến đúng giờ đón dâu sao?

Là tôi khiến nhà họ Cố coi thường nhà họ Đồng sao?"

Vương Phương bị đánh cho choáng váng, đau rát ở mu bàn tay cũng không khiến bà ta hoàn hồn.

Rõ ràng bà ta không ngờ Đồng Họa lại có phản ứng như vậy.

"Mày còn dám đánh trả à? Nếu không phải vì mày vô dụng thì hôm nay Cố Kim Việt có thể không nể mặt mày sao?" Vương Phương tức giận muốn đánh trả.

Đồng Họa túm lấy cổ tay bà ta, hất ra rồi chế nhạo: “"Anh ta không nể mặt nhà họ Đồng!

Tại ba anh ta là giám đốc nhà máy dệt!

Mẹ anh ta là phó chủ tịch công đoàn nhà máy giày!

Còn bà và ông ta thì sao?



Một người thậm chí còn chẳng có việc làm.

Một người chỉ là một công nhân nhỏ nhoi."

Vương Phương đầy mặt vẻ không thể tin nổi: "Mày nói chuyện với tao như vậy sao?"

Con nhóc chết tiệt này bị điên rồi à?

Kiếp trước, Vương Phương luôn miệng đổ lỗi việc nhà họ Cố coi thường, Cố Kim Việt khinh thường lên đầu Đồng Họa, cho rằng cô không có bản lĩnh lấy lòng đàn ông, nên mới liên lụy đến cả nhà họ Đồng cũng bị khinh thường, liên lụy đến họ vì cô mà mất hết mặt mũi.

Còn bây giờ, Đồng Họa lại là người ra tay trước, nói năng hùng hồn: “"Nếu không phải tại hai người vô dụng thì tôi có thể bị nhà họ Cố coi thường như vậy sao?

Nói về năng lực, hồi đi học thì thành tích của tôi còn tốt hơn Cố Kim Việt.

Đi làm cũng là nhân viên tiên tiến của nhà máy.

Nói về nhan sắc, tôi da trắng dáng xinh, chân dài.

Ngoài khoản đấu trí đấu lực với ba mẹ thì tôi tự nhận mọi mặt khác đều mạnh hơn Cố Kim Việt ba phần!

Vương Phương đầy mặt vẻ không thể tin nổi: "Mày sao lại nói chuyện với tao như vậy?"

Đồng Đại Lai luôn tự mãn về chức công nhân của mình, bây giờ lại bị chính con gái coi thường, vừa xấu hổ vừa tức giận, bực bội không nói nên lời.

Bởi vì ông ta... không thể phản bác được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau