[Thập Niên 70] Cẩm Nang Tự Cứu Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 16:
Lục Hiệu ngẩn người, anh không ngờ Triệu Vệ Đông lại giao nhiệm vụ này cho mình.
Bản thân là một người lính thô kệch không am hiểu gì về biểu diễn nghệ thuật. Huống chi việc tiếp đón Đoàn Văn công sao lại đến tay đại đội trưởng đại đội Bộ binh như anh được.
Nhưng vừa nhắc đến Đoàn Văn công, trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh của Tang Miêu hôm đó tại phòng tập, anh hơi sững sờ.
Thấy Lục Hiệu không từ chối ngay, ông liền nghiêm mặt nói thêm: “Lần biểu diễn này rất quan trọng, cũng là một hoạt động giúp tinh thần các chiến sỹ trong quân được thoải mái sau những ngày luyện tập vất vả.”
“Hơn nữa mọi người trong trung đoàn đều bận huấn luyện, chỉ có cậu là đang bị thương nên không thể tập luyện được, rất thích hợp cho nhiệm vụ lần này.”
Cuối cùng Triệu Vệ Đông nhấn mạnh thêm lần nữa: “Đây là mệnh lệnh. ”
Bản chất của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh. Lục Hiệu là một quân nhân ưu tú, tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Anh ngập ngừng một chút, đáp: “Rõ."
Thấy Lục Hiệu đã đồng ý, Trương Vệ Đông thở phào nhẹ nhõm, hài lòng gật gù.
"Tốt, cậu về nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện bên Đoàn Văn công giao cho cậu phụ trách, ngày mai tới báo danh."
“Rõ."
Nói xong, Lục Hiệu nghiêm túc chào một cái rồi xoay người, sải bước rời đi.
Lục Hiệu đi rồi, Trương Vệ Đông đưa tay quệt mồ hôi trên trán.
Ông lên nhà người bạn cũ ăn cơm thì bà chị dâu lại dặn dò, hỏi trong bộ đội có nữ đồng chí nào không, có thì mai mối cho A Hiệu nhà bà một chút, biết đâu lại tìm được đối tượng phù hợp.
Nếu không thì với cái tính cách lạnh lùng của thằng bé, e là cả đời ế mất. Đó là nguyên văn lời của mẹ Lục Hiệu.
Cho nên ông liền nhớ đến Đoàn Văn công. Lần này nhân cơ hội tay anh bị thương, để anh nghỉ ngơi cho khỏe.
Một người lính tốt như thế này ông không thể để mất được, một công đôi việc, tiện thể giải quyết chuyện này luôn.
Vậy là Lục Hiệu bị điều động sang Đoàn Văn công hỗ trợ.
Thời hạn điều động là một tháng.
…
Vậy là sáng hôm sau Dương Hân nhận được thông báo của cấp trên. Đại đội trưởng Lục Hiệu của Đại đội 3, Trung đoàn Bộ binh sẽ được điều động đến hỗ trợ Đoàn Văn công trong một tháng.
Mới nghe tin bà còn có phần hoang mang.
Lục Hiệu là Đại đội trưởng của Trung đoàn Bộ binh của bọn họ, sao lần biểu diễn này lại điều động anh đến giúp đỡ?
Thấy vẻ mặt khó hiểu của bà, Trần Hồng An- Đoàn trưởng Đoàn Văn công kiêm cấp trên trực tiếp của Dương Hân- liền tiết lộ.
"Cánh tay của Lục Hiệu bị thương trong cuộc diễn tập quân sự lần trước nên tạm thời không thể tham gia huấn luyện. Vì thế, cấp trên tạm thời điều động cậu ấy sang Đoàn Văn công để hỗ trợ cho nhiệm vụ biểu diễn. Yên tâm đi, cậu ấy sẽ không can thiệp quá nhiều đến quá trình tập luyện của Đoàn đâu. "
Nghe ông giải thích, trong lòng Dương Hân mới hiểu ra.
Tiết mục của Đoàn Văn công từ trước đến nay đều là do bà phụ trách, chưa từng có chuyện để người ở đội tác chiến nào khác đến chỉ huy. Nói như vậy thì bà cũng yên tâm hơn.
Dương Hân nghiêm túc chào một cái: "Vâng, ngày mai tôi sẽ dẫn cậu ấy làm quen với hoạt động của Đoàn."
Bản thân là một người lính thô kệch không am hiểu gì về biểu diễn nghệ thuật. Huống chi việc tiếp đón Đoàn Văn công sao lại đến tay đại đội trưởng đại đội Bộ binh như anh được.
Nhưng vừa nhắc đến Đoàn Văn công, trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh của Tang Miêu hôm đó tại phòng tập, anh hơi sững sờ.
Thấy Lục Hiệu không từ chối ngay, ông liền nghiêm mặt nói thêm: “Lần biểu diễn này rất quan trọng, cũng là một hoạt động giúp tinh thần các chiến sỹ trong quân được thoải mái sau những ngày luyện tập vất vả.”
“Hơn nữa mọi người trong trung đoàn đều bận huấn luyện, chỉ có cậu là đang bị thương nên không thể tập luyện được, rất thích hợp cho nhiệm vụ lần này.”
Cuối cùng Triệu Vệ Đông nhấn mạnh thêm lần nữa: “Đây là mệnh lệnh. ”
Bản chất của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh. Lục Hiệu là một quân nhân ưu tú, tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Anh ngập ngừng một chút, đáp: “Rõ."
Thấy Lục Hiệu đã đồng ý, Trương Vệ Đông thở phào nhẹ nhõm, hài lòng gật gù.
"Tốt, cậu về nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện bên Đoàn Văn công giao cho cậu phụ trách, ngày mai tới báo danh."
“Rõ."
Nói xong, Lục Hiệu nghiêm túc chào một cái rồi xoay người, sải bước rời đi.
Lục Hiệu đi rồi, Trương Vệ Đông đưa tay quệt mồ hôi trên trán.
Ông lên nhà người bạn cũ ăn cơm thì bà chị dâu lại dặn dò, hỏi trong bộ đội có nữ đồng chí nào không, có thì mai mối cho A Hiệu nhà bà một chút, biết đâu lại tìm được đối tượng phù hợp.
Nếu không thì với cái tính cách lạnh lùng của thằng bé, e là cả đời ế mất. Đó là nguyên văn lời của mẹ Lục Hiệu.
Cho nên ông liền nhớ đến Đoàn Văn công. Lần này nhân cơ hội tay anh bị thương, để anh nghỉ ngơi cho khỏe.
Một người lính tốt như thế này ông không thể để mất được, một công đôi việc, tiện thể giải quyết chuyện này luôn.
Vậy là Lục Hiệu bị điều động sang Đoàn Văn công hỗ trợ.
Thời hạn điều động là một tháng.
…
Vậy là sáng hôm sau Dương Hân nhận được thông báo của cấp trên. Đại đội trưởng Lục Hiệu của Đại đội 3, Trung đoàn Bộ binh sẽ được điều động đến hỗ trợ Đoàn Văn công trong một tháng.
Mới nghe tin bà còn có phần hoang mang.
Lục Hiệu là Đại đội trưởng của Trung đoàn Bộ binh của bọn họ, sao lần biểu diễn này lại điều động anh đến giúp đỡ?
Thấy vẻ mặt khó hiểu của bà, Trần Hồng An- Đoàn trưởng Đoàn Văn công kiêm cấp trên trực tiếp của Dương Hân- liền tiết lộ.
"Cánh tay của Lục Hiệu bị thương trong cuộc diễn tập quân sự lần trước nên tạm thời không thể tham gia huấn luyện. Vì thế, cấp trên tạm thời điều động cậu ấy sang Đoàn Văn công để hỗ trợ cho nhiệm vụ biểu diễn. Yên tâm đi, cậu ấy sẽ không can thiệp quá nhiều đến quá trình tập luyện của Đoàn đâu. "
Nghe ông giải thích, trong lòng Dương Hân mới hiểu ra.
Tiết mục của Đoàn Văn công từ trước đến nay đều là do bà phụ trách, chưa từng có chuyện để người ở đội tác chiến nào khác đến chỉ huy. Nói như vậy thì bà cũng yên tâm hơn.
Dương Hân nghiêm túc chào một cái: "Vâng, ngày mai tôi sẽ dẫn cậu ấy làm quen với hoạt động của Đoàn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất