[Thập Niên 70] Cẩm Nang Tự Cứu Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 30:
Tang Miêu còn chưa kịp động, Lục Hiệu đã liếc mắt nhìn thấy cô, đặt bình nước xuống hỏi: “Tới rồi?”
Tang Miêu vội vàng hoàn hồn, tiến lên vài bước đến trước mặt Lục Hiệu, ân cần hỏi han: “Lục liên trưởng, anh vừa mới huấn luyện xong sao? Có muốn nghỉ ngơi một lát không ạ?”
Quả nhiên là thái độ chu đáo, ân cần của người có việc cần nhờ vả.
“Không cần, bắt đầu luôn đi.”
“Vâng!”
…
Lục Hiệu là người từng xông pha nơi sa trường, trong quân đội cũng đã diễn tập chiêu thức chiến đấu vô số lần. Chỉ thấy ánh mắt anh nghiêm nghị, vung nắm đấm về phía trước. Chân quét qua, đánh ra một bộ chiêu thức dứt khoát.
Sát khí và khí thế sắc bén trong mắt khiến Tang Miêu cũng phải chấn động.
Lúc này Tang Miêu mới thực sự ý thức được, Lục Hiệu không chỉ là nam chính trên giấy tờ, mà là một quân nhân. Một chiến sĩ từng vào sinh ra tử, lập công trạng trên chiến trường.
Sau khi đánh cho Tang Miêu xem hai lần, Lục Hiệu thu thế, nhìn cô hỏi: “Hiểu chưa?”
Tang Miêu làm theo động tác của Lục Hiệu một lượt. Từ nhỏ đã học múa, cô nhớ động tác rất nhanh, khi Lục Hiệu làm động tác cô đã tập trung quan sát.
Khi làm động tác, Tang Miêu không khỏi mang theo chút phong thái của vũ đạo. Tay có chút quen thuộc khẽ nắm lấy rồi duỗi ra, vẫn là dáng vẻ múa đẹp mắt của cô.
Nhìn thấy vậy, Lục Hiệu hơi nhíu mày.
“Nắm chặt tay, eo đừng mềm như vậy. Ra tay nhanh nhẹn, dứt khoát lên.” Lục Hiệu không chút nể cô chỉ ra vấn đề của cô.
Tang Miêu thử vài lần nhưng vẫn không nắm được. Khởi thế và động tác của múa ba lê đã ăn sâu vào tiềm thức của cô, rất khó sửa đổi.
Nhưng Lục Hiệu không quan tâm đến những điều này, anh liên tục chỉ ra những điểm chưa đúng trong động tác của cô. Đã muốn có khí thế xông pha trận mạc thì động tác nhất định không thể mềm mại.
Làm mấy lần động tác đều không đúng, dái tai trắng nõn của Tang Miêu hơi ửng đỏ. Từ khi vào đoàn múa, dựa vào năng khiếu của mình, cô luôn là người được giáo viên yêu thích nhất.
Về vũ đạo, cô luôn tiếp thu rất nhanh, chưa bao giờ cảm thấy nản lòng như vậy.
Bây giờ trước mặt Lục Hiệu lại như vậy, cô thấy xấu hổ thay cho chính mình. Luôn không nắm được, cô càng luyện tập dái tai càng đỏ, gần như muốn nhỏ máu.
Nhưng Lục Hiệu nào để ý tới tâm tư nhỏ bé ấy của cô.
Trái lại, anh không còn vẻ thờ ơ như lúc trước, nghiêm túc dạy dỗ Tang Miêu hơn. Anh nổi tiếng là người nghiêm khắc trong huấn luyện, có những tân binh mới vào quân còn lén lút trùm chăn khóc.
Tang Miêu học rất nhanh, phản ứng rất nhanh nhạy. Học trò thông minh quả thật khiến anh nảy sinh hứng thú muốn dạy dỗ.
Bị Lục Hiệu uốn nắn thêm lần nữa, gần như cô có chút nản lòng. Hận bản thân nhiều năm như vậy nhảy múa đã mang đến cho thân thể loại phản ứng theo bản năng này.
Tang Miêu hung hăng thẳng lưng, muốn để cho bản thân giống như một cây thước đo thẳng tắp.
Đột nhiên sau lưng Tang Miêu cảm nhận được một lồng ngực rắn chắc dán đến gần. Lục Hiệu từ phía sau nắm chặt lấy nắm tay cô, thấp giọng nói: “Nắm chặt nắm tay, vai đừng căng thẳng như vậy. Tưởng tượng phía sau có người công kích, phản kích lại.”
Tang Miêu vội vàng hoàn hồn, tiến lên vài bước đến trước mặt Lục Hiệu, ân cần hỏi han: “Lục liên trưởng, anh vừa mới huấn luyện xong sao? Có muốn nghỉ ngơi một lát không ạ?”
Quả nhiên là thái độ chu đáo, ân cần của người có việc cần nhờ vả.
“Không cần, bắt đầu luôn đi.”
“Vâng!”
…
Lục Hiệu là người từng xông pha nơi sa trường, trong quân đội cũng đã diễn tập chiêu thức chiến đấu vô số lần. Chỉ thấy ánh mắt anh nghiêm nghị, vung nắm đấm về phía trước. Chân quét qua, đánh ra một bộ chiêu thức dứt khoát.
Sát khí và khí thế sắc bén trong mắt khiến Tang Miêu cũng phải chấn động.
Lúc này Tang Miêu mới thực sự ý thức được, Lục Hiệu không chỉ là nam chính trên giấy tờ, mà là một quân nhân. Một chiến sĩ từng vào sinh ra tử, lập công trạng trên chiến trường.
Sau khi đánh cho Tang Miêu xem hai lần, Lục Hiệu thu thế, nhìn cô hỏi: “Hiểu chưa?”
Tang Miêu làm theo động tác của Lục Hiệu một lượt. Từ nhỏ đã học múa, cô nhớ động tác rất nhanh, khi Lục Hiệu làm động tác cô đã tập trung quan sát.
Khi làm động tác, Tang Miêu không khỏi mang theo chút phong thái của vũ đạo. Tay có chút quen thuộc khẽ nắm lấy rồi duỗi ra, vẫn là dáng vẻ múa đẹp mắt của cô.
Nhìn thấy vậy, Lục Hiệu hơi nhíu mày.
“Nắm chặt tay, eo đừng mềm như vậy. Ra tay nhanh nhẹn, dứt khoát lên.” Lục Hiệu không chút nể cô chỉ ra vấn đề của cô.
Tang Miêu thử vài lần nhưng vẫn không nắm được. Khởi thế và động tác của múa ba lê đã ăn sâu vào tiềm thức của cô, rất khó sửa đổi.
Nhưng Lục Hiệu không quan tâm đến những điều này, anh liên tục chỉ ra những điểm chưa đúng trong động tác của cô. Đã muốn có khí thế xông pha trận mạc thì động tác nhất định không thể mềm mại.
Làm mấy lần động tác đều không đúng, dái tai trắng nõn của Tang Miêu hơi ửng đỏ. Từ khi vào đoàn múa, dựa vào năng khiếu của mình, cô luôn là người được giáo viên yêu thích nhất.
Về vũ đạo, cô luôn tiếp thu rất nhanh, chưa bao giờ cảm thấy nản lòng như vậy.
Bây giờ trước mặt Lục Hiệu lại như vậy, cô thấy xấu hổ thay cho chính mình. Luôn không nắm được, cô càng luyện tập dái tai càng đỏ, gần như muốn nhỏ máu.
Nhưng Lục Hiệu nào để ý tới tâm tư nhỏ bé ấy của cô.
Trái lại, anh không còn vẻ thờ ơ như lúc trước, nghiêm túc dạy dỗ Tang Miêu hơn. Anh nổi tiếng là người nghiêm khắc trong huấn luyện, có những tân binh mới vào quân còn lén lút trùm chăn khóc.
Tang Miêu học rất nhanh, phản ứng rất nhanh nhạy. Học trò thông minh quả thật khiến anh nảy sinh hứng thú muốn dạy dỗ.
Bị Lục Hiệu uốn nắn thêm lần nữa, gần như cô có chút nản lòng. Hận bản thân nhiều năm như vậy nhảy múa đã mang đến cho thân thể loại phản ứng theo bản năng này.
Tang Miêu hung hăng thẳng lưng, muốn để cho bản thân giống như một cây thước đo thẳng tắp.
Đột nhiên sau lưng Tang Miêu cảm nhận được một lồng ngực rắn chắc dán đến gần. Lục Hiệu từ phía sau nắm chặt lấy nắm tay cô, thấp giọng nói: “Nắm chặt nắm tay, vai đừng căng thẳng như vậy. Tưởng tượng phía sau có người công kích, phản kích lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất