[Thập Niên 70] Cẩm Nang Tự Cứu Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 47:
Tang Miêu có thói quen sáng sớm luyện công xong mới ăn sáng, đây là thói quen từ kiếp trước cô mang sang. Thường thì sau khi luyện tập xong cô mới ăn chút gì đó.
“Vẫn chưa ăn nữa.” Tuy vậy, cô cũng không từ chối ý tốt của Lưu Phong, nhận lấy hộp cơm đựng bánh bao và trứng gà từ tay cậu ta, khóe mắt cong cong cười: “Chúng ta tập nhảy trước đi, tập xong rồi tôi ăn cũng được.”
Lưu Phong nhìn nụ cười của cô, ngây người một lúc, gãi đầu đáp: “Ừ!”
Cậu ta cảm giác Tang Miêu có vẻ như không còn lạnh nhạt với mình như trước.
Tang Miêu vốn xinh đẹp rạng rỡ, luôn là đối tượng được đám lính nam trong Đoàn Văn công theo đuổi. Mặc dù Lưu Phong trong đội múa cũng luôn là diễn viên chính, nhưng Tang Miêu không để ý lắm đến anh chàng người tốt việc gì cũng làm của Đoàn Văn công này.
Tuy Tang Miêu trước đây cố gắng che giấu, muốn giữ vững hình tượng dịu dàng lương thiện của mình, thả thính Lưu Phong chủ động vây quanh cô, muốn gì được nấy. Nhưng chưa bao giờ chủ động gọi Lưu Phong một mình luyện tập cùng.
Điểm giao nhau giữa hai người họ thực ra cũng không nhiều.
Mà Tang Miêu bây giờ không có ý nghĩ gì khác, chỉ muốn tập luyện tốt bài nhảy, xem cậu ta là một bạn diễn ăn ý. Càng không muốn thả thính Lưu Phong làm gì cho mình. Khiến Lưu Phong cảm thấy cô dường như khác hẳn với trước đây.
Tang Miêu trước tiên khởi động làm nóng cơ thể, sau đó nói sơ qua về phần đã sửa đổi với Lưu Phong để cậu ta nắm được.
Rồi cô mới bắt đầu đoạn múa cá nhân, thể hiện phần vũ đạo mới biên cho Lưu Phong xem.
Sau khi sửa đổi, phần này đầy sức mạnh, mềm mại và bền bỉ. Thể hiện hoàn hảo "Nữ Quân Nhân Đỏ". Mọi chuyển động đều đầy sức mạnh, nhảy, xoay, lăn ...
“Bốp bốp bốp!” Lưu Phong nhịn không được vỗ tay tán thưởng.
Thấy Tang Miêu sửa lại bài nhảy một lần nữa, hai mắt cậu ta sáng rực. Đúng là đẹp hơn thật rồi!
“Sửa hay lắm, đoạn này dứt khoát quá, so với trước đây mang nhiều dáng dấp nữ quân nhân hơn! Hèn gì lúc trước cậu nói vẫn còn thiếu sót gì đó”.
Tang Miêu cười cong cả mắt. Cô rất vui, được người khác công nhận năng khiếu vũ đạo khiến cô cảm thấy rất thỏa mãn.
“Vậy chúng ta cùng nhau thử phối hợp nhé, thật ra phần cậu phối hợp với tôi không thay đổi nhiều. Chỉ là vị trí di chuyển và một số động tác nâng đỡ cần phải cân nhắc lại. Lát nữa khi tập luyện chúng ta vừa nhảy vừa điều chỉnh.”
“Ừm, tới luôn.”
Theo điệu nhạc vang lên, Tang Miêu bắt đầu bước vào đoạn múa đôi cùng Lưu Phong. Hai người đã cùng luyện tập nhiều lần, đã có một sự ăn ý nhất định rồi.
Động tác của Lưu Phong dứt khoát mạnh mẽ, mỗi bước đi như núi thái sơn vững chắc. Cậu ta múa cây thương tua đỏ trên tay, mũi thương dưới ánh đèn lóe lên hàn quang lạnh lẽo, hôm nay Tang Miêu lại mặc một bộ đồ tập màu đỏ rực.
Hồng Thường Thanh điềm tĩnh kiên nghị đỡ lấy Kiều Hoa đang mặc chiếc váy đỏ như ngọn lửa cháy rực.
Vũ đạo của Tang Miêu uyển chuyển mà đầy sức mạnh, mỗi một vòng xoay tròn uyển chuyển như đóa hoa bung nở. Thể hiện rõ nét khí chất kiên cường và xinh đẹp của những người phụ nữ cách mạng.
“Vẫn chưa ăn nữa.” Tuy vậy, cô cũng không từ chối ý tốt của Lưu Phong, nhận lấy hộp cơm đựng bánh bao và trứng gà từ tay cậu ta, khóe mắt cong cong cười: “Chúng ta tập nhảy trước đi, tập xong rồi tôi ăn cũng được.”
Lưu Phong nhìn nụ cười của cô, ngây người một lúc, gãi đầu đáp: “Ừ!”
Cậu ta cảm giác Tang Miêu có vẻ như không còn lạnh nhạt với mình như trước.
Tang Miêu vốn xinh đẹp rạng rỡ, luôn là đối tượng được đám lính nam trong Đoàn Văn công theo đuổi. Mặc dù Lưu Phong trong đội múa cũng luôn là diễn viên chính, nhưng Tang Miêu không để ý lắm đến anh chàng người tốt việc gì cũng làm của Đoàn Văn công này.
Tuy Tang Miêu trước đây cố gắng che giấu, muốn giữ vững hình tượng dịu dàng lương thiện của mình, thả thính Lưu Phong chủ động vây quanh cô, muốn gì được nấy. Nhưng chưa bao giờ chủ động gọi Lưu Phong một mình luyện tập cùng.
Điểm giao nhau giữa hai người họ thực ra cũng không nhiều.
Mà Tang Miêu bây giờ không có ý nghĩ gì khác, chỉ muốn tập luyện tốt bài nhảy, xem cậu ta là một bạn diễn ăn ý. Càng không muốn thả thính Lưu Phong làm gì cho mình. Khiến Lưu Phong cảm thấy cô dường như khác hẳn với trước đây.
Tang Miêu trước tiên khởi động làm nóng cơ thể, sau đó nói sơ qua về phần đã sửa đổi với Lưu Phong để cậu ta nắm được.
Rồi cô mới bắt đầu đoạn múa cá nhân, thể hiện phần vũ đạo mới biên cho Lưu Phong xem.
Sau khi sửa đổi, phần này đầy sức mạnh, mềm mại và bền bỉ. Thể hiện hoàn hảo "Nữ Quân Nhân Đỏ". Mọi chuyển động đều đầy sức mạnh, nhảy, xoay, lăn ...
“Bốp bốp bốp!” Lưu Phong nhịn không được vỗ tay tán thưởng.
Thấy Tang Miêu sửa lại bài nhảy một lần nữa, hai mắt cậu ta sáng rực. Đúng là đẹp hơn thật rồi!
“Sửa hay lắm, đoạn này dứt khoát quá, so với trước đây mang nhiều dáng dấp nữ quân nhân hơn! Hèn gì lúc trước cậu nói vẫn còn thiếu sót gì đó”.
Tang Miêu cười cong cả mắt. Cô rất vui, được người khác công nhận năng khiếu vũ đạo khiến cô cảm thấy rất thỏa mãn.
“Vậy chúng ta cùng nhau thử phối hợp nhé, thật ra phần cậu phối hợp với tôi không thay đổi nhiều. Chỉ là vị trí di chuyển và một số động tác nâng đỡ cần phải cân nhắc lại. Lát nữa khi tập luyện chúng ta vừa nhảy vừa điều chỉnh.”
“Ừm, tới luôn.”
Theo điệu nhạc vang lên, Tang Miêu bắt đầu bước vào đoạn múa đôi cùng Lưu Phong. Hai người đã cùng luyện tập nhiều lần, đã có một sự ăn ý nhất định rồi.
Động tác của Lưu Phong dứt khoát mạnh mẽ, mỗi bước đi như núi thái sơn vững chắc. Cậu ta múa cây thương tua đỏ trên tay, mũi thương dưới ánh đèn lóe lên hàn quang lạnh lẽo, hôm nay Tang Miêu lại mặc một bộ đồ tập màu đỏ rực.
Hồng Thường Thanh điềm tĩnh kiên nghị đỡ lấy Kiều Hoa đang mặc chiếc váy đỏ như ngọn lửa cháy rực.
Vũ đạo của Tang Miêu uyển chuyển mà đầy sức mạnh, mỗi một vòng xoay tròn uyển chuyển như đóa hoa bung nở. Thể hiện rõ nét khí chất kiên cường và xinh đẹp của những người phụ nữ cách mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất