Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian
Chương 23:
Dịch: Miella
Tần Nguyệt Trân vội vàng đẩy cửa sau nhà Tần A Nam, chỉ thấy Tần A Nam đang ngủ say trên bàn bếp.
“Chú hảo Nam, chú hảo Nam.”
Tần Nguyệt Trân gọi Tần A Nam dậy, Tần A Nam mơ hồ nói: “A, Tiểu Trân, con đến rồi, dì sợ con vào tối quá nên để đèn lại cho con!”
Tần Nguyệt Trân cảm thấy trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Haiz, chú hảo, con bảo dì không cần đợi con mà, dì xem cả đêm dì ngủ không ngon giấc này.”
Tần A Nam nắm lấy tay cô: “Dì không ngủ được! Con có biết không, trưa hôm qua cha con đến tìm dì, nói muốn cho con làm con nuôi dì, con có biết chuyện này không? Con có bằng lòng không? Dì sốt ruột cả đêm! Nếu không phải sợ bà mẹ kế kia mắng con thì dì đã hỏi con từ lâu rồi!”
Tần Nguyệt Trân bật cười, đôi mắt sáng lên trong ngọn đèn dầu: “Chú hảo, vậy dì có muốn con không?”
“Nói gì vậy! Lúc con còn nhỏ dì đã muốn con! Nhưng ban đầu nhà dì là địa chủ, bị người ta chửi hơn quỷ, không thể để con bị khinh bỉ theo, sau này bọn họ không nhắc đến địa chủ nữa, nhưng dì lại bị nhà bác cả bắt nạt, dì sợ dì không bảo vệ được con, bây giờ cha con tự tới nói, con lại có thể giúp dì, dì thật sự không dám tin! Con nói cho dì biết trước, con có bằng lòng không, có bằng lòng không?”
“Bằng lòng! Chú hảo Nam, con bằng lòng làm con nuôi, sống cùng dì, sau này con sẽ chăm sóc dì!”
“Ôi mẹ ơi! Tổ tiên hiển linh…”
Tần A Nam kích động, giọng cao lên, Tần Nguyệt Trân vội vàng ngăn lại: “zôi ôi, chú hảo, tạm thời không nói chuyện này nữa, trời sắp sáng rồi, dì đợi con giải quyết hai người phía Tây trước! Bọn họ có ở đó không?”
“Có chứ, sao lại không có, vênh vang đắc ý đến ở, còn lớn tiếng nói, đều là nhà tổ tiên để lại, sao bọn họ không thể ở! Tổ tiên chia nhà cho chúng ta bao nhiêu năm rồi mà bọn họ còn nói được mấy lời này, đúng là tức chết mất!”
“Được, để con trị bọn họ. Dì cứ ngủ đi, nhớ là, nghe thấy gì cũng không được ra ngoài.”
Tần Nguyệt Trân lại bí mật vào phòng phía Tây qua lối đi trên trần nhà lần trước.
Lần này, đèn trong phòng sáng!
Tần Nguyệt Trân giật mình. Chẳng lẽ bọn họ đã dậy rồi?
Nhưng nghe kỹ sẽ thấy hơi thở của hai người trên giường vô cùng đều đặn, giống như đang ngủ say.
Tần Nguyệt Trân hiểu ra, có lẽ là vì sợ nên hai người không tiếc đốt đèn dầu đi ngủ.
“Ha ha, tưởng đốt đèn là tôi sẽ không tới à?”
Tần Nguyệt Trân bật cười trong lòng, vẫn ôm cột trượt xuống đất như cũ, đi đến trước giường nhìn.
Trên giường, hai vợ chồng già ngủ rất say, nhưng lại không cởi quần áo, Tần Thổ Thụ ngủ ở bên ngoài, trong tay còn cầm dao làm bếp.
Ôi, đề phòng kỹ càng thế!
Tần Nguyệt Trân nhìn con dao sáng loáng kia, trong lòng có chút chột dạ, nếu thật sự phát hiện ra cô giở trò, vậy ba đứa con trai, bốn người phụ nữ và bảy đứa cháu nhà Tần Thổ Thụ sẽ giày vò cô thế nào!
Lần này phải giải quyết bọn họ ổn thỏa hơn, nhất định phải làm bọn họ không dám đến bắt nạt chú hảo Nam nữa, dù sao sau này cô cũng sống với chú hảo Nam, với tập tính nhà Tồn Thổ Thụ, nếu biết Tần A Nam nhận nuôi Tần Nguyệt Trân, nhà bọn họ không chiếm được lợi lộc gì, chắc chắn sẽ không để yên, sau này thỉnh thoảng cái nhà này lại đến sinh sự thì đáng ghét lắm.
Tần Nguyệt Trân ổn định tâm trí, thực hiện một thí nghiệm táo bạo.
Cô vừa nghĩ, hai người trên giường chợt biến mất, chỉ để lại một con dao làm bếp.
Tần Nguyệt Trân vội vàng đẩy cửa sau nhà Tần A Nam, chỉ thấy Tần A Nam đang ngủ say trên bàn bếp.
“Chú hảo Nam, chú hảo Nam.”
Tần Nguyệt Trân gọi Tần A Nam dậy, Tần A Nam mơ hồ nói: “A, Tiểu Trân, con đến rồi, dì sợ con vào tối quá nên để đèn lại cho con!”
Tần Nguyệt Trân cảm thấy trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Haiz, chú hảo, con bảo dì không cần đợi con mà, dì xem cả đêm dì ngủ không ngon giấc này.”
Tần A Nam nắm lấy tay cô: “Dì không ngủ được! Con có biết không, trưa hôm qua cha con đến tìm dì, nói muốn cho con làm con nuôi dì, con có biết chuyện này không? Con có bằng lòng không? Dì sốt ruột cả đêm! Nếu không phải sợ bà mẹ kế kia mắng con thì dì đã hỏi con từ lâu rồi!”
Tần Nguyệt Trân bật cười, đôi mắt sáng lên trong ngọn đèn dầu: “Chú hảo, vậy dì có muốn con không?”
“Nói gì vậy! Lúc con còn nhỏ dì đã muốn con! Nhưng ban đầu nhà dì là địa chủ, bị người ta chửi hơn quỷ, không thể để con bị khinh bỉ theo, sau này bọn họ không nhắc đến địa chủ nữa, nhưng dì lại bị nhà bác cả bắt nạt, dì sợ dì không bảo vệ được con, bây giờ cha con tự tới nói, con lại có thể giúp dì, dì thật sự không dám tin! Con nói cho dì biết trước, con có bằng lòng không, có bằng lòng không?”
“Bằng lòng! Chú hảo Nam, con bằng lòng làm con nuôi, sống cùng dì, sau này con sẽ chăm sóc dì!”
“Ôi mẹ ơi! Tổ tiên hiển linh…”
Tần A Nam kích động, giọng cao lên, Tần Nguyệt Trân vội vàng ngăn lại: “zôi ôi, chú hảo, tạm thời không nói chuyện này nữa, trời sắp sáng rồi, dì đợi con giải quyết hai người phía Tây trước! Bọn họ có ở đó không?”
“Có chứ, sao lại không có, vênh vang đắc ý đến ở, còn lớn tiếng nói, đều là nhà tổ tiên để lại, sao bọn họ không thể ở! Tổ tiên chia nhà cho chúng ta bao nhiêu năm rồi mà bọn họ còn nói được mấy lời này, đúng là tức chết mất!”
“Được, để con trị bọn họ. Dì cứ ngủ đi, nhớ là, nghe thấy gì cũng không được ra ngoài.”
Tần Nguyệt Trân lại bí mật vào phòng phía Tây qua lối đi trên trần nhà lần trước.
Lần này, đèn trong phòng sáng!
Tần Nguyệt Trân giật mình. Chẳng lẽ bọn họ đã dậy rồi?
Nhưng nghe kỹ sẽ thấy hơi thở của hai người trên giường vô cùng đều đặn, giống như đang ngủ say.
Tần Nguyệt Trân hiểu ra, có lẽ là vì sợ nên hai người không tiếc đốt đèn dầu đi ngủ.
“Ha ha, tưởng đốt đèn là tôi sẽ không tới à?”
Tần Nguyệt Trân bật cười trong lòng, vẫn ôm cột trượt xuống đất như cũ, đi đến trước giường nhìn.
Trên giường, hai vợ chồng già ngủ rất say, nhưng lại không cởi quần áo, Tần Thổ Thụ ngủ ở bên ngoài, trong tay còn cầm dao làm bếp.
Ôi, đề phòng kỹ càng thế!
Tần Nguyệt Trân nhìn con dao sáng loáng kia, trong lòng có chút chột dạ, nếu thật sự phát hiện ra cô giở trò, vậy ba đứa con trai, bốn người phụ nữ và bảy đứa cháu nhà Tần Thổ Thụ sẽ giày vò cô thế nào!
Lần này phải giải quyết bọn họ ổn thỏa hơn, nhất định phải làm bọn họ không dám đến bắt nạt chú hảo Nam nữa, dù sao sau này cô cũng sống với chú hảo Nam, với tập tính nhà Tồn Thổ Thụ, nếu biết Tần A Nam nhận nuôi Tần Nguyệt Trân, nhà bọn họ không chiếm được lợi lộc gì, chắc chắn sẽ không để yên, sau này thỉnh thoảng cái nhà này lại đến sinh sự thì đáng ghét lắm.
Tần Nguyệt Trân ổn định tâm trí, thực hiện một thí nghiệm táo bạo.
Cô vừa nghĩ, hai người trên giường chợt biến mất, chỉ để lại một con dao làm bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất