Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian
Chương 29:
Dịch: Miella
Tần Nguyệt Trân không khỏi nhếch khóe miệng lên, đi tới nhìn kỹ, phát hiện trên mặt đất còn có rất nhiều măng!
Cô chọn bảy, tám cây mềm nhất, nhổ lên, bóc vỏ, dùng tay xé thành từng dải, đặt trên tảng đá ven sông phơi khô.
Măng non như thế, không phải là thứ có thể tìm được vào thời điểm này trong năm, quá gây chú ý, cô không dám lấy ra ngoài ăn, nhưng phơi khô rồi giấu đi cũng tốt.
Cô lại đi xem khoai lang.
Tuyệt vời, qua một đêm khoai lang đã mọc dây đầy đất rồi.
Tần Nguyệt Trân tò mò nhổ một dây leo lên, kéo ra mấy củ khoai lang đỏ, mỗi củ còn to hơn nắm tay của một người đàn ông trưởng thành.
Tần Nguyệt Trân giật hai củ hơi nhỏ xuống, chạy ra sông rửa sạch, cắn một miếng, vừa giòn vừa ngọt, ngọt hơn cả táo ở kiếp trước, ăn ngon quá!
Tần Nguyệt Trân cầm trong tay, vừa ăn vừa đi xem cây hương thung.
Cây hương thung lại cao hơn nửa mét, thân cây cũng lớn gấp đôi, điều đáng kinh ngạc nhất là rõ ràng hôm qua Tần Nguyệt Trân đã hái lá non, nhưng hôm nay nó lại mọc ra lá non, nhìn có vẻ còn nhiều gấp đôi hôm qua.
Tần Nguyệt Trân vừa cắn khoai lang vừa nghĩ: “Theo lý mà nói, nếu là cây hương thung bình thường, không hái lá non thì sẽ già đi không thể ăn được, mà cây hương thung này vừa cao vừa lớn, lá non lại không phát triển, chẳng lẽ không gian này còn có chức năng tự động duy trì giai đoạn tốt nhất của giống loài?”
Tần Nguyệt Trân kiễng chân lên, cố ý hái một nửa lá non của cây hương thung xuống đặt dưới gốc cây, sau đó lại đi nhổ một cây măng non, cũng đặt dưới gốc cây.
Cô phải quan sát chức năng của không gian một chút.
Xong xuôi, Tần Nguyệt Trân lấy từ trong túi ra một nắm hạt giống hoa phấn*, từ bụi tre đi năm mươi bước ra một con đường nhỏ, rải hạt giống hoa phấn xuống dọc con đường, cô hy vọng ngày mai hoặc ngày kia có thể trông thấy hoa tươi đầy vườn.
*Hoa phấn, bông phấn, sâm ớt, yên chi hay còn gọi là hoa bốn giờ (vì nó thường nở sau 4 giờ chiều).
Cô có một kế hoạch, muốn xây dựng một trang viên trong không gian.
Đã là trang viên, đương nhiên phải có hoa cỏ nhà ở, hoa cỏ thì dễ rồi, còn nhà… Cô không thể xây bằng gỗ, nhưng chắc có thể xây bằng tre. Dù sao trong không gian cũng không có gió mưa, chỉ cần xây dựng đơn giản là được rồi.
Từ bây giờ cô phải chuẩn bị các loại công cụ từng chút một, công cụ trồng trọt, công cụ xây nhà tre đều phải dần dần thu thập đủ.
Ở thời đại này, trồng trọt đều là làm công, mỗi hộ gia đình tự mang theo cuốc và liềm riêng, bên trên ghi tên mỗi người, không thể tùy tiện lấy đi, nếu ai phát hiện bị mất nông cụ lại làm ầm lên cho mọi người biết, Tần Nguyệt Trân cũng không muốn bị bắt vì tội ăn cắp nông cụ, mất nhiều hơn được.
Mà công cụ làm bằng tre lại khó hơn một chút, có thể phải xin giấy chứng nhận trong đội rồi mới đến công xã mua được.
Chỉ có thể chờ dần thôi.
Giữa trưa Tần Đạt đi làm về, ăn mấy miếng cơm liền đi ra cửa sau.
Một lúc sau về phòng mình trước, sau đó lén gọi Kim Tú: “Mẹ, mẹ qua đây, con không tìm thấy đồ.”
Trên bàn cơm vẫn chỉ có Kim Tú và Tần Nguyệt Trân, vừa nãy Mạc Quế Hoa xới cơm, hung hăng trợn mắt lườm Tần Nguyệt Trân hai cái rồi kéo con trai vào phòng ăn.
Lúc này Kim Tú thấy con trai gọi thì vô thức nhìn Tần Nguyệt Trân một chút, mở miệng nói: “Tao qua đây.”, rồi đi vào phòng Tần Đạt.
Tần Nguyệt Trân biết thừa bọn họ đang bàn bạc chuyện gì, trong lòng cũng không nên quá vui, chỉ ăn thêm hai miếng dưa chua muối trên bàn.
Tần Nguyệt Trân không khỏi nhếch khóe miệng lên, đi tới nhìn kỹ, phát hiện trên mặt đất còn có rất nhiều măng!
Cô chọn bảy, tám cây mềm nhất, nhổ lên, bóc vỏ, dùng tay xé thành từng dải, đặt trên tảng đá ven sông phơi khô.
Măng non như thế, không phải là thứ có thể tìm được vào thời điểm này trong năm, quá gây chú ý, cô không dám lấy ra ngoài ăn, nhưng phơi khô rồi giấu đi cũng tốt.
Cô lại đi xem khoai lang.
Tuyệt vời, qua một đêm khoai lang đã mọc dây đầy đất rồi.
Tần Nguyệt Trân tò mò nhổ một dây leo lên, kéo ra mấy củ khoai lang đỏ, mỗi củ còn to hơn nắm tay của một người đàn ông trưởng thành.
Tần Nguyệt Trân giật hai củ hơi nhỏ xuống, chạy ra sông rửa sạch, cắn một miếng, vừa giòn vừa ngọt, ngọt hơn cả táo ở kiếp trước, ăn ngon quá!
Tần Nguyệt Trân cầm trong tay, vừa ăn vừa đi xem cây hương thung.
Cây hương thung lại cao hơn nửa mét, thân cây cũng lớn gấp đôi, điều đáng kinh ngạc nhất là rõ ràng hôm qua Tần Nguyệt Trân đã hái lá non, nhưng hôm nay nó lại mọc ra lá non, nhìn có vẻ còn nhiều gấp đôi hôm qua.
Tần Nguyệt Trân vừa cắn khoai lang vừa nghĩ: “Theo lý mà nói, nếu là cây hương thung bình thường, không hái lá non thì sẽ già đi không thể ăn được, mà cây hương thung này vừa cao vừa lớn, lá non lại không phát triển, chẳng lẽ không gian này còn có chức năng tự động duy trì giai đoạn tốt nhất của giống loài?”
Tần Nguyệt Trân kiễng chân lên, cố ý hái một nửa lá non của cây hương thung xuống đặt dưới gốc cây, sau đó lại đi nhổ một cây măng non, cũng đặt dưới gốc cây.
Cô phải quan sát chức năng của không gian một chút.
Xong xuôi, Tần Nguyệt Trân lấy từ trong túi ra một nắm hạt giống hoa phấn*, từ bụi tre đi năm mươi bước ra một con đường nhỏ, rải hạt giống hoa phấn xuống dọc con đường, cô hy vọng ngày mai hoặc ngày kia có thể trông thấy hoa tươi đầy vườn.
*Hoa phấn, bông phấn, sâm ớt, yên chi hay còn gọi là hoa bốn giờ (vì nó thường nở sau 4 giờ chiều).
Cô có một kế hoạch, muốn xây dựng một trang viên trong không gian.
Đã là trang viên, đương nhiên phải có hoa cỏ nhà ở, hoa cỏ thì dễ rồi, còn nhà… Cô không thể xây bằng gỗ, nhưng chắc có thể xây bằng tre. Dù sao trong không gian cũng không có gió mưa, chỉ cần xây dựng đơn giản là được rồi.
Từ bây giờ cô phải chuẩn bị các loại công cụ từng chút một, công cụ trồng trọt, công cụ xây nhà tre đều phải dần dần thu thập đủ.
Ở thời đại này, trồng trọt đều là làm công, mỗi hộ gia đình tự mang theo cuốc và liềm riêng, bên trên ghi tên mỗi người, không thể tùy tiện lấy đi, nếu ai phát hiện bị mất nông cụ lại làm ầm lên cho mọi người biết, Tần Nguyệt Trân cũng không muốn bị bắt vì tội ăn cắp nông cụ, mất nhiều hơn được.
Mà công cụ làm bằng tre lại khó hơn một chút, có thể phải xin giấy chứng nhận trong đội rồi mới đến công xã mua được.
Chỉ có thể chờ dần thôi.
Giữa trưa Tần Đạt đi làm về, ăn mấy miếng cơm liền đi ra cửa sau.
Một lúc sau về phòng mình trước, sau đó lén gọi Kim Tú: “Mẹ, mẹ qua đây, con không tìm thấy đồ.”
Trên bàn cơm vẫn chỉ có Kim Tú và Tần Nguyệt Trân, vừa nãy Mạc Quế Hoa xới cơm, hung hăng trợn mắt lườm Tần Nguyệt Trân hai cái rồi kéo con trai vào phòng ăn.
Lúc này Kim Tú thấy con trai gọi thì vô thức nhìn Tần Nguyệt Trân một chút, mở miệng nói: “Tao qua đây.”, rồi đi vào phòng Tần Đạt.
Tần Nguyệt Trân biết thừa bọn họ đang bàn bạc chuyện gì, trong lòng cũng không nên quá vui, chỉ ăn thêm hai miếng dưa chua muối trên bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất