Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian
Chương 47:
Dịch: Miella
Cuối cùng, Tần Ngưng đổi hai mươi củ khoai lang lấy hơn chục loại hạt giống, ông lão xấu hổ nhận lấy, nói một số hạt giống không đáng tiền, dù sao một nắm đậu tằm mười mấy hạt, lại lấy hai củ khoai lang lớn của cô gái nhà người ta, ông lão cảm thấy không tốt.
Một già một trẻ đều rất vui vẻ, ông lão không ngờ chiếc túi lớn bằng hai bàn tay kia của Tần Ngưng, lại có thể đựng hai mươi củ khoai lang lớn, chỉ vui vẻ tạm biệt Tần Ngưng: “Cảm ơn cô bé, ông sẽ giữ lại để làm giống, sang năm khoai lang nhà ông cũng có thể vừa ngọt vừa giòn.”
“Cháu cũng cảm ơn ông, tạm biệt ông.”
Tần Ngưng ra khỏi nhà ông lão mới nhận ra trời đã tối, nhóm xã viên đi làm bắt đầu khiêng cuốc về nhà, nhưng cô vẫn còn nửa chặng đường phải đi!
Tần Ngưng bước nhanh hơn, cô còn phải đến đội sản xuất giao cỏ nữa.
Nhưng dù vội vã đi, lúc vào ranh giới của đại đội Tiến Lên sắc trời cũng đã tối, chân trời xa xa chỉ còn vài đám mây màu cam.
Trên đường không có ai, vì lý do an toàn, Tần Ngưng bắt đầu đi về phía thôn làng gần nhất là Lệ Gia Kính, đi qua ba thôn làng nữa sẽ đến thôn Tần Đường.
Không ngờ, vừa đến gần thôn Lệ Gia Kính, một con chó đột nhiên từ đâu nhảy ra sủa Tần Ngưng.
Tần Ngưng giật mình kêu lên.
Con chó này là một con chó cỏ trưởng thành, đối với Tần Ngưng mười bốn tuổi gầy gò mà nói, nếu con chó này đứng lên có thể cao hơn cả Tần Ngưng, quan trọng nhất là trong hoàng hôn có thể thấy lông của con chó này rất lộn xộn, nó còn liên tục rục rịch bất an, gầm gừ nhè nhẹ, có vẻ rất lo lắng.
Tần Ngưng không dám cử động, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, bằng trực giác, cô cảm thấy con chó này có gì đó không đúng.
Chó ở nông thôn thường sủa ầm ĩ khi gặp người, giống như rất hung dữ, nhưng nếu người ta giả vờ nhặt đá thì lập tức chạy xa một chút rồi sủa to hơn.
Nhưng con chó này thì không.
Tần Ngưng cúi thấp người giả vờ nhặt đá, nó vẫn gầm gừ khó chịu liên tục, không sủa ầm ĩ, không biết là do nó khó chịu hay vì nhìn người mà khó chịu.
Tần Ngưng nghiêm túc nghi ngờ, đây là một con chó điên.
Cô bắt đầu lùi lại, quan sát kỹ chuyển động của con chó, cẩn thận lui về sau.
Con chó đột nhiên cử động, lắc đầu dữ dội, gầm lên nhào về phía Tần Ngưng.
Tần Ngưng nhanh chóng lùi lại, hét lớn trong suy nghĩ: “Thu vào, thu vào, thu vào!”
Nhưng đường nông thôn rất gập ghềnh, Tần Ngưng lại hoảng sợ, mắt thấy con chó bổ nhào tới trước mặt, cô trượt chân một cái, ngã sấp xuống.
Cô theo bản năng dùng tay che đầu, nghĩ thầm: “Không xong rồi.” Nhưng sau khi ngã xuống đất, lại không có tiếng động.
Tần Ngưng buông tay xuống, nhìn xung quanh, khung cảnh hoàng thôn nông thôn chẳng có gì cả.
Con chó đâu? Vừa rồi rõ ràng định cắn cô, đâu rồi?
Tần Ngưng dứt khoát không đứng dậy mà chui vào cánh đồng bông ở cổng thôn, mượn ruộng bông che chắn đi vào không gian.
Dưới bầu trời trong xanh, xa xa có cây hương thung, ở giữa có rừng tre, hoa phấn nở rộ thành từng chùm màu đỏ hồng, điểm xuyết trên nền đất xanh thẫm.
Gần cánh đồng khoai lang và bụi cỏ… có một con chó lông vàng, nằm bất động trên bãi cỏ, miệng mở rộng, lưỡi thè ra, tứ chi duỗi dài nằm trong bụi cỏ, không nhúc nhích.
Tần Ngưng vỗ vỗ ngực nghĩ lại, vừa rồi con chó điên này chỉ cách cô khoảng nửa mét, thật là nguy hiểm! Cũng may có không gian, nếu không bị chó cắn ở thời đại này, cô cũng không biết phải tiêm vắc xin bệnh dại ở đâu!
Con chó chết tiệt, đáng sợ quá!
Cuối cùng, Tần Ngưng đổi hai mươi củ khoai lang lấy hơn chục loại hạt giống, ông lão xấu hổ nhận lấy, nói một số hạt giống không đáng tiền, dù sao một nắm đậu tằm mười mấy hạt, lại lấy hai củ khoai lang lớn của cô gái nhà người ta, ông lão cảm thấy không tốt.
Một già một trẻ đều rất vui vẻ, ông lão không ngờ chiếc túi lớn bằng hai bàn tay kia của Tần Ngưng, lại có thể đựng hai mươi củ khoai lang lớn, chỉ vui vẻ tạm biệt Tần Ngưng: “Cảm ơn cô bé, ông sẽ giữ lại để làm giống, sang năm khoai lang nhà ông cũng có thể vừa ngọt vừa giòn.”
“Cháu cũng cảm ơn ông, tạm biệt ông.”
Tần Ngưng ra khỏi nhà ông lão mới nhận ra trời đã tối, nhóm xã viên đi làm bắt đầu khiêng cuốc về nhà, nhưng cô vẫn còn nửa chặng đường phải đi!
Tần Ngưng bước nhanh hơn, cô còn phải đến đội sản xuất giao cỏ nữa.
Nhưng dù vội vã đi, lúc vào ranh giới của đại đội Tiến Lên sắc trời cũng đã tối, chân trời xa xa chỉ còn vài đám mây màu cam.
Trên đường không có ai, vì lý do an toàn, Tần Ngưng bắt đầu đi về phía thôn làng gần nhất là Lệ Gia Kính, đi qua ba thôn làng nữa sẽ đến thôn Tần Đường.
Không ngờ, vừa đến gần thôn Lệ Gia Kính, một con chó đột nhiên từ đâu nhảy ra sủa Tần Ngưng.
Tần Ngưng giật mình kêu lên.
Con chó này là một con chó cỏ trưởng thành, đối với Tần Ngưng mười bốn tuổi gầy gò mà nói, nếu con chó này đứng lên có thể cao hơn cả Tần Ngưng, quan trọng nhất là trong hoàng hôn có thể thấy lông của con chó này rất lộn xộn, nó còn liên tục rục rịch bất an, gầm gừ nhè nhẹ, có vẻ rất lo lắng.
Tần Ngưng không dám cử động, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, bằng trực giác, cô cảm thấy con chó này có gì đó không đúng.
Chó ở nông thôn thường sủa ầm ĩ khi gặp người, giống như rất hung dữ, nhưng nếu người ta giả vờ nhặt đá thì lập tức chạy xa một chút rồi sủa to hơn.
Nhưng con chó này thì không.
Tần Ngưng cúi thấp người giả vờ nhặt đá, nó vẫn gầm gừ khó chịu liên tục, không sủa ầm ĩ, không biết là do nó khó chịu hay vì nhìn người mà khó chịu.
Tần Ngưng nghiêm túc nghi ngờ, đây là một con chó điên.
Cô bắt đầu lùi lại, quan sát kỹ chuyển động của con chó, cẩn thận lui về sau.
Con chó đột nhiên cử động, lắc đầu dữ dội, gầm lên nhào về phía Tần Ngưng.
Tần Ngưng nhanh chóng lùi lại, hét lớn trong suy nghĩ: “Thu vào, thu vào, thu vào!”
Nhưng đường nông thôn rất gập ghềnh, Tần Ngưng lại hoảng sợ, mắt thấy con chó bổ nhào tới trước mặt, cô trượt chân một cái, ngã sấp xuống.
Cô theo bản năng dùng tay che đầu, nghĩ thầm: “Không xong rồi.” Nhưng sau khi ngã xuống đất, lại không có tiếng động.
Tần Ngưng buông tay xuống, nhìn xung quanh, khung cảnh hoàng thôn nông thôn chẳng có gì cả.
Con chó đâu? Vừa rồi rõ ràng định cắn cô, đâu rồi?
Tần Ngưng dứt khoát không đứng dậy mà chui vào cánh đồng bông ở cổng thôn, mượn ruộng bông che chắn đi vào không gian.
Dưới bầu trời trong xanh, xa xa có cây hương thung, ở giữa có rừng tre, hoa phấn nở rộ thành từng chùm màu đỏ hồng, điểm xuyết trên nền đất xanh thẫm.
Gần cánh đồng khoai lang và bụi cỏ… có một con chó lông vàng, nằm bất động trên bãi cỏ, miệng mở rộng, lưỡi thè ra, tứ chi duỗi dài nằm trong bụi cỏ, không nhúc nhích.
Tần Ngưng vỗ vỗ ngực nghĩ lại, vừa rồi con chó điên này chỉ cách cô khoảng nửa mét, thật là nguy hiểm! Cũng may có không gian, nếu không bị chó cắn ở thời đại này, cô cũng không biết phải tiêm vắc xin bệnh dại ở đâu!
Con chó chết tiệt, đáng sợ quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất