Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian
Chương 49:
Dịch: Miella
Ăn cơm xong, Tần A Nam cũng không để Tần Ngưng rửa bát mà tự mình rửa, cầm đèn dầu kéo Tần Ngưng vào phòng mình.
“Con vào đây.”
“Sao ạ? À, mẹ, con trả lại mẹ tiền thừa và phiếu lương thực hôm nay.”
Tần Ngưng đưa tiền thừa cho Tần A Nam, Tần A Nam nhìn cũng không nhìn, khoát khoát tay: “Con cầm đi, đi học cũng tốn tiền, bút chì tẩy viết gì đó, mẹ biết mà, không phải con nói trông hiệu trưởng rất tốt sao? Biết đâu mấy hôm nữa sẽ gọi con đến trường cấp hai học.”
Trên đường về nhà, Tần Ngưng đã kể hết chuyện ngày hôm nay cho Tần A Nam.
Tần Ngưng suy nghĩ, không từ chối nữa, nhét lại tiền vào túi.
Tần A Nam đặt ngọn đèn dầu lên bàn cạnh giường, sau đó lấy một chiếc hộp gỗ từ trong chăn ra, nói: “Gái, con nhìn xem, đây đều là đồ cha mẹ của mẹ để lại cho chúng ta, mẹ từng giấu trên gác mái, bây giờ muốn nói cho con biết.”
Tần A Nam kéo nắp hộp gỗ sang một bên, lộ ra rất nhiều thứ bên trong.
Tần Ngưng nhìn xem, trông thấy một đôi vòng tay bạc sáng loáng đầu tiên.
Tần A Nam cầm vòng tay lên nhìn, nói: “Haiz, giờ con gầy quá không đeo được, khi nào lớn hơn chút rồi đeo, còn những thứ này, con xem, đây là khoá bạc mẹ đeo hồi nhỏ, xinh đẹp làm sao…”
Tần A Nam cho Tần Ngưng xem từng món bên trong, thực sự hấp dẫn ánh mắt của Tần Ngưng.
Không phải cô thèm muốn những thứ này, mà là rất ngạc nhiên và cảm khái vì tay nghề chế tác trang sức ngày xưa tốt như vậy.
Chỉ nói về đôi vòng tay bạc kia, được khắc hoa văn liên miên, còn có các chữ “song hỷ” nối tiếp nhau, cực kỳ sáng rõ, cầm trên tay nặng trĩu.
Còn có mấy cái nhẫn bạc và khoá bạc, trong đó có một cái nhẫn bạc rất đẹp, bề ngoài nhẫn phẳng, nhưng không biết dùng kỹ thuật gì, được sơn màu thành một bức tranh nhỏ rất đặc biệt.
Ngoài ra còn có hai cái nhẫn vàng, kiểu dáng đơn điệu nhưng có trọng lượng khá ổn.
Có một cái đồng hồ bỏ túi, vỏ rất cũ, gắn một sợi dây xích, xem ra đã dùng rất lâu, bị hỏng hóc nặng.
Còn có viên đại đầu (Một loại tiền xu cổ)! Loại bạc này đời sau có thể bán mấy trăm tệ một đồng, trong hộp của Tần A Nam có tận mười đồng!
Lật qua lật lại, dưới cùng còn có một viên ngọc trắng tròn trịa, kiếp trước Tần Ngưng có bảo bối bà ngoại cho, hiểu biết nhất định về ngọc nên biết chất lượng của ngọc trắng này không tốt, chỉ nó tốt hơn đá một chút, nhưng hoa văn rất cát tường, được khắc Ngũ phúc lâm môn, nếu như nhìn vào giá trị, đây là thứ ít giá trị nhất trong chiếc hộp này.
Không ngờ Tần A Nam lại có vốn liếng như vậy, đúng là rất bất ngờ.
Tần A Nam đẩy chiếc hộp lên một chút, nhìn Tần Ngưng nói: “Gái à, đây là đồ nhà mình, mẹ cho con xem để con biết, con không cần lo lắng chuyện tiền bạc, hôm nay con mang cỏ nặng như vậy về, mẹ đau lòng lắm, mai mốt nếu con được đi học thì đừng cắt cỏ, không được thì con ở nhà cắt dần dần, đừng lo ít công điểm. Mẹ biết con hiểu chuyện chịu khổ từ bé, nhưng bây giờ ở nhà mình, không cần phải như thế, cho dù con không đi làm cũng không sao, con còn nhỏ, làm hại sức khỏe không đáng!”
Tần Ngưng tự thấy ở độ tuổi này rồi (tuổi tâm lý), còn từng trải qua chuyện xuyên không, sẽ không dễ dàng cảm động, nhưng khi Tần A Nam khẽ cau mày đau lòng nhìn cô, trong lòng Tần Ngưng lại có trăm ngàn cảm xúc đan xen.
Cảnh tượng Tần Vệ Cương ly hôn với mẹ đột nhiên hiện lên trong đầu, xen lẫn cảnh Tần Nguyệt Trân bị Kim Tú đánh đập khi còn nhỏ, cô không phân biệt được ai là ai, nhưng dù là ký ức của ai thì dưới ánh nhìn chăm chú của Tần A Nam trước mặt, tất cả đều dần trở nên mơ hồ.
Ăn cơm xong, Tần A Nam cũng không để Tần Ngưng rửa bát mà tự mình rửa, cầm đèn dầu kéo Tần Ngưng vào phòng mình.
“Con vào đây.”
“Sao ạ? À, mẹ, con trả lại mẹ tiền thừa và phiếu lương thực hôm nay.”
Tần Ngưng đưa tiền thừa cho Tần A Nam, Tần A Nam nhìn cũng không nhìn, khoát khoát tay: “Con cầm đi, đi học cũng tốn tiền, bút chì tẩy viết gì đó, mẹ biết mà, không phải con nói trông hiệu trưởng rất tốt sao? Biết đâu mấy hôm nữa sẽ gọi con đến trường cấp hai học.”
Trên đường về nhà, Tần Ngưng đã kể hết chuyện ngày hôm nay cho Tần A Nam.
Tần Ngưng suy nghĩ, không từ chối nữa, nhét lại tiền vào túi.
Tần A Nam đặt ngọn đèn dầu lên bàn cạnh giường, sau đó lấy một chiếc hộp gỗ từ trong chăn ra, nói: “Gái, con nhìn xem, đây đều là đồ cha mẹ của mẹ để lại cho chúng ta, mẹ từng giấu trên gác mái, bây giờ muốn nói cho con biết.”
Tần A Nam kéo nắp hộp gỗ sang một bên, lộ ra rất nhiều thứ bên trong.
Tần Ngưng nhìn xem, trông thấy một đôi vòng tay bạc sáng loáng đầu tiên.
Tần A Nam cầm vòng tay lên nhìn, nói: “Haiz, giờ con gầy quá không đeo được, khi nào lớn hơn chút rồi đeo, còn những thứ này, con xem, đây là khoá bạc mẹ đeo hồi nhỏ, xinh đẹp làm sao…”
Tần A Nam cho Tần Ngưng xem từng món bên trong, thực sự hấp dẫn ánh mắt của Tần Ngưng.
Không phải cô thèm muốn những thứ này, mà là rất ngạc nhiên và cảm khái vì tay nghề chế tác trang sức ngày xưa tốt như vậy.
Chỉ nói về đôi vòng tay bạc kia, được khắc hoa văn liên miên, còn có các chữ “song hỷ” nối tiếp nhau, cực kỳ sáng rõ, cầm trên tay nặng trĩu.
Còn có mấy cái nhẫn bạc và khoá bạc, trong đó có một cái nhẫn bạc rất đẹp, bề ngoài nhẫn phẳng, nhưng không biết dùng kỹ thuật gì, được sơn màu thành một bức tranh nhỏ rất đặc biệt.
Ngoài ra còn có hai cái nhẫn vàng, kiểu dáng đơn điệu nhưng có trọng lượng khá ổn.
Có một cái đồng hồ bỏ túi, vỏ rất cũ, gắn một sợi dây xích, xem ra đã dùng rất lâu, bị hỏng hóc nặng.
Còn có viên đại đầu (Một loại tiền xu cổ)! Loại bạc này đời sau có thể bán mấy trăm tệ một đồng, trong hộp của Tần A Nam có tận mười đồng!
Lật qua lật lại, dưới cùng còn có một viên ngọc trắng tròn trịa, kiếp trước Tần Ngưng có bảo bối bà ngoại cho, hiểu biết nhất định về ngọc nên biết chất lượng của ngọc trắng này không tốt, chỉ nó tốt hơn đá một chút, nhưng hoa văn rất cát tường, được khắc Ngũ phúc lâm môn, nếu như nhìn vào giá trị, đây là thứ ít giá trị nhất trong chiếc hộp này.
Không ngờ Tần A Nam lại có vốn liếng như vậy, đúng là rất bất ngờ.
Tần A Nam đẩy chiếc hộp lên một chút, nhìn Tần Ngưng nói: “Gái à, đây là đồ nhà mình, mẹ cho con xem để con biết, con không cần lo lắng chuyện tiền bạc, hôm nay con mang cỏ nặng như vậy về, mẹ đau lòng lắm, mai mốt nếu con được đi học thì đừng cắt cỏ, không được thì con ở nhà cắt dần dần, đừng lo ít công điểm. Mẹ biết con hiểu chuyện chịu khổ từ bé, nhưng bây giờ ở nhà mình, không cần phải như thế, cho dù con không đi làm cũng không sao, con còn nhỏ, làm hại sức khỏe không đáng!”
Tần Ngưng tự thấy ở độ tuổi này rồi (tuổi tâm lý), còn từng trải qua chuyện xuyên không, sẽ không dễ dàng cảm động, nhưng khi Tần A Nam khẽ cau mày đau lòng nhìn cô, trong lòng Tần Ngưng lại có trăm ngàn cảm xúc đan xen.
Cảnh tượng Tần Vệ Cương ly hôn với mẹ đột nhiên hiện lên trong đầu, xen lẫn cảnh Tần Nguyệt Trân bị Kim Tú đánh đập khi còn nhỏ, cô không phân biệt được ai là ai, nhưng dù là ký ức của ai thì dưới ánh nhìn chăm chú của Tần A Nam trước mặt, tất cả đều dần trở nên mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất