Thập Niên 70: Chờ Chồng Nuôi Con
Chương 3: Chồng Chết
Cô không muốn cho mượn cũng không được, mặt non choẹt, không biết cách từ chối, người ta vừa mới tạo thế thôi mà cô đã không chịu được rồi, chỉ đành cho người muốn, sau đó người ta dứt khoát không trả tiền cho cô luôn.
Còn nữa, cô may vá thêu thùa giỏi, mợ ở nhà bà ngoại cô, chị dâu cả nhà chồng ở phòng bên thậm chí là những người khác ở trong thôn đều có thể tìm cô giúp may quần áo.
Rõ ràng cô không bằng lòng nhưng lại không tiện từ chối, cho dù đã từ chối nhưng giọng của cô vừa mềm vừa ngọt khiến người ta cũng không coi đó là thật, nói vài câu dễ nghe xong là cô lại không nhịn được, chỉ có thể đồng ý.
Sau khi xong chuyện lại trốn đi hờn giận một mình, mẹ chồng nói cô tự chuốc lấy phiền phức, đi làm nha đầu may vá cho người ta, lẽ ra cô nên trực tiếp từ chối mới đúng. Cô lại cảm thấy làm như thế là đắc tội với người ta, cho rằng mẹ chồng có thành kiến với cô, không chống lưng cho cô cho nên lại tức giận buồn bực thêm vài bữa nữa.
Cuộc sống tốt đẹp như thế mà nguyên chủ lại sống trong u uất, mệt tâm mệt thân, ngày nào không hờn giận một trận là không tính qua hết một ngày đó.
Thẳng đến vài hôm trước, tin Lục Thiệu Đường hy sinh truyền về, tuy rằng cô buồn bã nhưng cũng chẳng tỏ vẻ gì cả, dù sao thì cô với Lục Thiệu Đường cũng có cảm tình gì đâu.
Kết quả, trong thôn có người lăng mạ cô, nói chồng mất rồi sao cô lại như người không có chuyện gì thế, chẳng thấy buồn thương một tí nào cả? Chắc tám phần là trong lòng đã sớm có người khác rồi.
Cô nghe mà vừa tức vừa bực mình nhưng lại không dám chửi lại, chỉ có thể về nhà nằm đấy hờn giận một mình.
Cô cắn góc chăn lặng lẽ rơi nước mắt, càng nghĩ càng thấy tủi thân, càng nghĩ chồng chết rồi, sau này không có tiền lương gửi về nữa, vậy cô với con phải làm sao đây?
Lúc trước bà nội tìm mối hôn sự này cho cô cũng là nhắm vào việc cô yếu ớt không thể ra đồng làm việc kiếm công điểm, phải dựa vào tiền lương của chồng nuôi sống.
Bây giờ chồng chết rồi, tiền lương cũng không cánh mà bay luôn, hai đứa con của cô cũng mới bốn tuổi thôi, dựa vào gia đình nuôi vậy không phải các chị dâu kia sẽ có ý kiến hay sao?
Bình thường cô không đi làm đồng mà chỉ ở nhà nấu cơm, các chị dâu cũng đã kèn cựa, giở giọng quái đản ám chỉ cô trốn ở nhà lười làm, ăn vụng…
Đến khi ấy thật sự phải xem sắc mặt của người khác mà sống qua ngày, chịu sự coi khinh vô tận của người ta mất.
Cô vốn đã nhạy cảm đa nghi, chỉ một ánh mắt, một câu nói của người khác đã đủ khiến cô trăn trở suy nghĩ mấy ngày liền rồi, người khác chỉ tùy tiện nói một câu cũng có thể làm cô bực bội nửa ngày.
Cô làm sao có thể chịu được cái cảnh nhìn sắc mặt của người để ăn cơm chứ?
Hôm kia, lãnh đạo ở công xa qua đây thăm hỏi, tặng tám trăm đồng tiền trợ cấp.
Nguyên chủ nghĩ ngợi, cảm thấy số tiền này là tiền bán mạng của chồng, vừa lúc để cho cô nuôi con. Nhưng cô lại không tiện mở miệng, hy vọng mẹ chồng có thể làm chủ cho cô số tiền đấy, nhưng mẹ chồng lại cất luôn nó đi.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, nghi ngờ mẹ chồng mình muốn cho anh cả, anh hai và cô út số tiền này cho nên càng ngày càng khó chịu.
Nhưng mấy bà tám sau nhà lại bắt nạt cô, cô sợ mất mặt nên không dám lên tiếng, lời ong tiếng ve kia càng ngày càng ác độc, nói cô là một con hồ ly tinh, không thể thiếu hơi đàn ông. Lục Thiệu Đường mới kết hôn được ba ngày đã phải rời đi khiến cô không chịu. Còn nói cô bình thường vụng trộm với không ít đàn ông, bây giờ chồng vừa chết cái là cô đã muốn tái giá ngay. Nói không chừng hai đứa con cũng không phải của Lục Thiệu Đường đâu, chỉ sợ mẹ chồng biết sẽ không tha cho cô, muốn đuổi cô về nhà mẹ đẻ.
Nguyên chủ nghe mà vừa sợ vừa giận, vừa hãi vừa tủi thân, nhưng vẫn không dám ho he tiếng nào, kết quả tà khí công tâm, tim vừa lên cơn co thắt cái đã đột tử.
Mà sau khi nguyên chủ trong sách chết, mấy lời xuyên tạc sau lưng vẫn không chịu buông tha cho cô. Ngoài mặt kiêng dè nhà họ Lục nên không dám nói gì, nhưng sau lưng lại có người nói cô muốn tái giá nhưng nhà chồng không cho, thậm chí còn có người bịa đặt nói cô với đàn ông vụng trộm bị bắt ngay tại trận, mất mặt quá nên tự sát luôn.
Còn nữa, cô may vá thêu thùa giỏi, mợ ở nhà bà ngoại cô, chị dâu cả nhà chồng ở phòng bên thậm chí là những người khác ở trong thôn đều có thể tìm cô giúp may quần áo.
Rõ ràng cô không bằng lòng nhưng lại không tiện từ chối, cho dù đã từ chối nhưng giọng của cô vừa mềm vừa ngọt khiến người ta cũng không coi đó là thật, nói vài câu dễ nghe xong là cô lại không nhịn được, chỉ có thể đồng ý.
Sau khi xong chuyện lại trốn đi hờn giận một mình, mẹ chồng nói cô tự chuốc lấy phiền phức, đi làm nha đầu may vá cho người ta, lẽ ra cô nên trực tiếp từ chối mới đúng. Cô lại cảm thấy làm như thế là đắc tội với người ta, cho rằng mẹ chồng có thành kiến với cô, không chống lưng cho cô cho nên lại tức giận buồn bực thêm vài bữa nữa.
Cuộc sống tốt đẹp như thế mà nguyên chủ lại sống trong u uất, mệt tâm mệt thân, ngày nào không hờn giận một trận là không tính qua hết một ngày đó.
Thẳng đến vài hôm trước, tin Lục Thiệu Đường hy sinh truyền về, tuy rằng cô buồn bã nhưng cũng chẳng tỏ vẻ gì cả, dù sao thì cô với Lục Thiệu Đường cũng có cảm tình gì đâu.
Kết quả, trong thôn có người lăng mạ cô, nói chồng mất rồi sao cô lại như người không có chuyện gì thế, chẳng thấy buồn thương một tí nào cả? Chắc tám phần là trong lòng đã sớm có người khác rồi.
Cô nghe mà vừa tức vừa bực mình nhưng lại không dám chửi lại, chỉ có thể về nhà nằm đấy hờn giận một mình.
Cô cắn góc chăn lặng lẽ rơi nước mắt, càng nghĩ càng thấy tủi thân, càng nghĩ chồng chết rồi, sau này không có tiền lương gửi về nữa, vậy cô với con phải làm sao đây?
Lúc trước bà nội tìm mối hôn sự này cho cô cũng là nhắm vào việc cô yếu ớt không thể ra đồng làm việc kiếm công điểm, phải dựa vào tiền lương của chồng nuôi sống.
Bây giờ chồng chết rồi, tiền lương cũng không cánh mà bay luôn, hai đứa con của cô cũng mới bốn tuổi thôi, dựa vào gia đình nuôi vậy không phải các chị dâu kia sẽ có ý kiến hay sao?
Bình thường cô không đi làm đồng mà chỉ ở nhà nấu cơm, các chị dâu cũng đã kèn cựa, giở giọng quái đản ám chỉ cô trốn ở nhà lười làm, ăn vụng…
Đến khi ấy thật sự phải xem sắc mặt của người khác mà sống qua ngày, chịu sự coi khinh vô tận của người ta mất.
Cô vốn đã nhạy cảm đa nghi, chỉ một ánh mắt, một câu nói của người khác đã đủ khiến cô trăn trở suy nghĩ mấy ngày liền rồi, người khác chỉ tùy tiện nói một câu cũng có thể làm cô bực bội nửa ngày.
Cô làm sao có thể chịu được cái cảnh nhìn sắc mặt của người để ăn cơm chứ?
Hôm kia, lãnh đạo ở công xa qua đây thăm hỏi, tặng tám trăm đồng tiền trợ cấp.
Nguyên chủ nghĩ ngợi, cảm thấy số tiền này là tiền bán mạng của chồng, vừa lúc để cho cô nuôi con. Nhưng cô lại không tiện mở miệng, hy vọng mẹ chồng có thể làm chủ cho cô số tiền đấy, nhưng mẹ chồng lại cất luôn nó đi.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, nghi ngờ mẹ chồng mình muốn cho anh cả, anh hai và cô út số tiền này cho nên càng ngày càng khó chịu.
Nhưng mấy bà tám sau nhà lại bắt nạt cô, cô sợ mất mặt nên không dám lên tiếng, lời ong tiếng ve kia càng ngày càng ác độc, nói cô là một con hồ ly tinh, không thể thiếu hơi đàn ông. Lục Thiệu Đường mới kết hôn được ba ngày đã phải rời đi khiến cô không chịu. Còn nói cô bình thường vụng trộm với không ít đàn ông, bây giờ chồng vừa chết cái là cô đã muốn tái giá ngay. Nói không chừng hai đứa con cũng không phải của Lục Thiệu Đường đâu, chỉ sợ mẹ chồng biết sẽ không tha cho cô, muốn đuổi cô về nhà mẹ đẻ.
Nguyên chủ nghe mà vừa sợ vừa giận, vừa hãi vừa tủi thân, nhưng vẫn không dám ho he tiếng nào, kết quả tà khí công tâm, tim vừa lên cơn co thắt cái đã đột tử.
Mà sau khi nguyên chủ trong sách chết, mấy lời xuyên tạc sau lưng vẫn không chịu buông tha cho cô. Ngoài mặt kiêng dè nhà họ Lục nên không dám nói gì, nhưng sau lưng lại có người nói cô muốn tái giá nhưng nhà chồng không cho, thậm chí còn có người bịa đặt nói cô với đàn ông vụng trộm bị bắt ngay tại trận, mất mặt quá nên tự sát luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất