Thập Niên 70: Chờ Chồng Nuôi Con
Chương 31: Không Phải Đầu Óc Thật Sự Xảy Ra Vấn Đề Chứ?
Chính mình từng giây từng phút đều nhắc nhở bản thân đừng làm sụp đổ thiết lập nhân vật quá, không ngờ rằng mới một ngày đã khiến cho mẹ chồng nghi ngờ rồi sao?
Có điều cô cũng không muốn điều chỉnh. Tính cách của cô và nguyên chủ khác nhau quá nhiều, chuyện làm thiết lập nhân vật sụp đổ này nhất định thường xuyên xảy ra.
Hiện tại... chồng không còn cô không nên nhẹ nhõm sung sướng như vậy, nên... bi thương.
Nghĩ tới đây, Lâm Thù lập tức cụp mi rũ mắt, cố gắng ép khóe miệng cong lên bẩm sinh xuống, dùng sức chớp mắt, khiến lông mình dính một lớp ẩm ướt mỏng.
Gương mặt diễm lệ lập tức nhuốm màu đau buồn, lúc trước giống như miễn cưỡng cười vui, khiến người ta càng thương tiếc.
Cứ như một giây sau cô sẽ rơi lệ với rau mầm.
Phương Địch Hoa: "...!"
Mới vừa rồi còn vui sướng hài lòng mà đếm rau mầm, sao bây giờ đã cúi đầu muốn khóc rồi?
Xong rồi, không phải đầu óc thật sự xảy ra vấn đề chứ?
Nếu điên rồi...
Phương Địch Hoa sợ tới mức lập tức cố gắng mềm giọng lại nói: "Vợ thằng ba, con còn muốn rau mầm gì, chỉ việc nó ra, chỗ này của chúng ta không có thì mẹ ra ngoài thôn tìm cho con."
Lâm Thù nghe xong cảm thấy mẹ chồng thật sự khéo hiểu lòng người!
Cô cố ý hít mũi một cái, nhỏ giọng nói: "Mẹ, trước kia con không hiểu chuyện lắm, việc gì cũng trông chờ vào cha mẹ. Bây giờ... sau này con cũng phải đứng lên rồi, không thể gây trở ngại cho mọi người nữa."
Đầu tiên đưa ra tuyên bố kẻ yếu muốn tự mình cố gắng, sau này thiết lập nhân vật sụp đổ cũng khiến bọn họ có chuẩn bị tâm lý, không cảm thấy kỳ lạ.
Cô đưa tay lau nước mắt không tồn tại trên khóe mắt, lại cọ làn da non mịn đỏ lên, nhìn mà đáng thương.
Lâm Thù tự cho là tuyên bố kẻ yếu muốn phản kích, Phương Địch Hoa lại hiểu thành cô sợ không có chồng bị ức hiếp, có lẽ lại nghĩ theo hướng xấu.
Phương Địch Hoa quyết đoán nói: "Con không cần lo lắng, mẹ và cha con còn sống đây. Trước kia thế nào thì sau này vẫn thế đó, hai đứa bé tiếp tục ăn bột mì mịn, con ở nhà nấu cơm cho heo ăn, không cần xuống ruộng."
Hôm qua Phán Phán đã kề tai nói nhỏ với bà, bảo mẹ sợ bác hai gái mắng nên không dám cho bọn nó ăn bột mì mịn.
Chị dâu cả Lục lập tức hùa theo: "Còn có chị và anh cả em đây, vợ thằng ba em không cần lo lắng."
Anh hai Lục giật giật môi, không nói nên lời, chỉ cúi đầu dồn sức đào đất.
Từ trước đến nay chị dâu hai Lục luôn biết lựa lúc mà nói lời hay, tuy rằng trong lòng ghen ghét bất mãn cũng không thể thể hiện, vội vàng theo sát mẹ chồng bày tỏ thái độ.
Nếu không tỏ thái độ, lỡ như cha mẹ chồng cho rằng cô ta lòng dạ hẹp hòi, không bao dung cho vợ thằng ba và hai đứa bé thì sao?
Hiện tại trong tay cha mẹ chồng có tiền, có sức có thể kiếm công điểm, đối với cô ta mà nói không ở riêng có lợi hơn ở riêng.
Thấy mẹ chồng tỏ thái độ, Lâm Thù lập tức không khách sáo, hai đứa bé có thể tiếp tục ăn bột mì mịn thì cô không vội vã kiếm tiền, lại ăn mặc không thể quá phô trương, vẫn nên trồng vườn rau thỏa mãn nhu cầu ăn uống trước.
Kiếp trước sức khỏe không tốt công việc còn cực khổ như vậy, sống lại một lần cô muốn làm cá mặn nằm ngửa, hưởng thụ ngày tháng ung dung tự tại.
Dù sao hai đứa bé của cô một đứa là thần học tập, một đứa là nhà giàu số một, cô chỉ cần không chết không làm việc chỉ nằm cũng thắng, chờ con đưa bay lên là được!
Lâm Thù lại nhặt mấy thứ như đậu phộng, hạt dưa, khoai sọ, dưa hấu.
Phương Địch Hoa: "..."
Con còn biết hưởng thụ đấy!
Nếu đã hứa tìm thử cho cô.
Có điều cô cũng không muốn điều chỉnh. Tính cách của cô và nguyên chủ khác nhau quá nhiều, chuyện làm thiết lập nhân vật sụp đổ này nhất định thường xuyên xảy ra.
Hiện tại... chồng không còn cô không nên nhẹ nhõm sung sướng như vậy, nên... bi thương.
Nghĩ tới đây, Lâm Thù lập tức cụp mi rũ mắt, cố gắng ép khóe miệng cong lên bẩm sinh xuống, dùng sức chớp mắt, khiến lông mình dính một lớp ẩm ướt mỏng.
Gương mặt diễm lệ lập tức nhuốm màu đau buồn, lúc trước giống như miễn cưỡng cười vui, khiến người ta càng thương tiếc.
Cứ như một giây sau cô sẽ rơi lệ với rau mầm.
Phương Địch Hoa: "...!"
Mới vừa rồi còn vui sướng hài lòng mà đếm rau mầm, sao bây giờ đã cúi đầu muốn khóc rồi?
Xong rồi, không phải đầu óc thật sự xảy ra vấn đề chứ?
Nếu điên rồi...
Phương Địch Hoa sợ tới mức lập tức cố gắng mềm giọng lại nói: "Vợ thằng ba, con còn muốn rau mầm gì, chỉ việc nó ra, chỗ này của chúng ta không có thì mẹ ra ngoài thôn tìm cho con."
Lâm Thù nghe xong cảm thấy mẹ chồng thật sự khéo hiểu lòng người!
Cô cố ý hít mũi một cái, nhỏ giọng nói: "Mẹ, trước kia con không hiểu chuyện lắm, việc gì cũng trông chờ vào cha mẹ. Bây giờ... sau này con cũng phải đứng lên rồi, không thể gây trở ngại cho mọi người nữa."
Đầu tiên đưa ra tuyên bố kẻ yếu muốn tự mình cố gắng, sau này thiết lập nhân vật sụp đổ cũng khiến bọn họ có chuẩn bị tâm lý, không cảm thấy kỳ lạ.
Cô đưa tay lau nước mắt không tồn tại trên khóe mắt, lại cọ làn da non mịn đỏ lên, nhìn mà đáng thương.
Lâm Thù tự cho là tuyên bố kẻ yếu muốn phản kích, Phương Địch Hoa lại hiểu thành cô sợ không có chồng bị ức hiếp, có lẽ lại nghĩ theo hướng xấu.
Phương Địch Hoa quyết đoán nói: "Con không cần lo lắng, mẹ và cha con còn sống đây. Trước kia thế nào thì sau này vẫn thế đó, hai đứa bé tiếp tục ăn bột mì mịn, con ở nhà nấu cơm cho heo ăn, không cần xuống ruộng."
Hôm qua Phán Phán đã kề tai nói nhỏ với bà, bảo mẹ sợ bác hai gái mắng nên không dám cho bọn nó ăn bột mì mịn.
Chị dâu cả Lục lập tức hùa theo: "Còn có chị và anh cả em đây, vợ thằng ba em không cần lo lắng."
Anh hai Lục giật giật môi, không nói nên lời, chỉ cúi đầu dồn sức đào đất.
Từ trước đến nay chị dâu hai Lục luôn biết lựa lúc mà nói lời hay, tuy rằng trong lòng ghen ghét bất mãn cũng không thể thể hiện, vội vàng theo sát mẹ chồng bày tỏ thái độ.
Nếu không tỏ thái độ, lỡ như cha mẹ chồng cho rằng cô ta lòng dạ hẹp hòi, không bao dung cho vợ thằng ba và hai đứa bé thì sao?
Hiện tại trong tay cha mẹ chồng có tiền, có sức có thể kiếm công điểm, đối với cô ta mà nói không ở riêng có lợi hơn ở riêng.
Thấy mẹ chồng tỏ thái độ, Lâm Thù lập tức không khách sáo, hai đứa bé có thể tiếp tục ăn bột mì mịn thì cô không vội vã kiếm tiền, lại ăn mặc không thể quá phô trương, vẫn nên trồng vườn rau thỏa mãn nhu cầu ăn uống trước.
Kiếp trước sức khỏe không tốt công việc còn cực khổ như vậy, sống lại một lần cô muốn làm cá mặn nằm ngửa, hưởng thụ ngày tháng ung dung tự tại.
Dù sao hai đứa bé của cô một đứa là thần học tập, một đứa là nhà giàu số một, cô chỉ cần không chết không làm việc chỉ nằm cũng thắng, chờ con đưa bay lên là được!
Lâm Thù lại nhặt mấy thứ như đậu phộng, hạt dưa, khoai sọ, dưa hấu.
Phương Địch Hoa: "..."
Con còn biết hưởng thụ đấy!
Nếu đã hứa tìm thử cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất